Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Thôi, ta vẫn là giữ lại trong tay đi.”
Kim Phong lắc đầu từ chối đề nghị của Khánh Hoài.
Tiền của triều đình là dễ lấy sao?
Lấy ít thì lỗ, chẳng bằng đổi lấy ngọc bội. Nếu thật sự dám há miệng sư tử đòi giá trên trời, e rằng cái mạng nhỏ cũng chẳng giữ nổi.
Còn chuyện nhậm chức ở Tượng Tác Phủ, Kim Phong vốn chẳng buồn để tâm.
Kiếp trước làm công cho người ta đến chết, kiếp này vất vả lắm mới có cơ hội tự làm chủ, ngu gì mà đi làm thuê nữa.
“Tiên sinh muốn gì, cứ nói.”
Khánh Hoài vẫn không từ bỏ ý định: “Dù ta không trả nổi giá của tiên sinh, cũng có thể tâu lên triều đình, nhất định sẽ làm tiên sinh hài lòng.”
“Cái này…”
Kim Phong suy nghĩ một chút, thăm dò hỏi: “Nếu ta giao chi pháp này lên, có thể đổi lấy một tước vị không? Loại thấp nhất cũng được.”
Lớn lên dưới cờ đỏ, lại tiếp nhận giáo dục hiện đại nhiều năm, trừ đêm giao thừa và thanh minh tảo mộ, Kim Phong chưa từng quỳ lạy bất kỳ ai, bản năng rất phản cảm với lễ quỳ lạy thời phong kiến.
Xã hội phong kiến phân chia đẳng cấp quá nghiêm ngặt, dân thường không có chút quyền lợi nào. Gặp một tên quan nhỏ xíu cũng phải quỳ xuống, còn phải tự xưng là thảo dân.
Kim Phong miễn cưỡng coi như là người đọc sách, Khánh Hoài cũng không quá câu nệ những quy củ này, hai người bình thường gặp mặt giao lưu, Kim Phong hành lễ kiểu thư sinh, tự xưng tiểu sinh, Khánh Hoài cũng không để ý.
Nếu Khánh Hoài là người câu nệ, theo lễ pháp Đại Khang, biểu hiện như vậy của Kim Phong đã coi như là không phân tôn ti, khi quân phạm thượng rồi.
Cảm giác này khiến Kim Phong rất khó chịu, cho nên mới đưa ra yêu cầu như vậy.
Một khi trở thành quý tộc, dù là nam tước cấp bậc thấp nhất, cũng coi như là quý tộc rồi, trừ khi gặp hoàng đế hoàng hậu, bắt buộc phải hành lễ quỳ lạy, gặp những người khác, dù đối phương là nhất phẩm đại thần triều đình, chỉ cần không phải quý tộc, là có thể không cần hành đại lễ.
Đương nhiên, nhất phẩm đại thần trong triều, cơ bản đều là quyền quý, hơn nữa là những quyền quý hàng đầu như quốc công, gặp rồi vẫn phải hành lễ.
Nhưng chỉ cần cúi người ôm quyền là được, không cần hành lễ quỳ lạy.
Còn hoàng đế, Kim Phong cảm thấy mình hẳn là không có cơ hội gặp.
Luyện sắt chi pháp tuy quan trọng, nhưng nếu có thể đổi lấy một tước vị, Kim Phong bằng lòng giao ra.
Đáng tiếc, Khánh Hoài lắc đầu, nói: “Đại Khang thái bình ba trăm năm, tích lũy quá nhiều quyền quý, cho nên tiên đế ba mươi năm trước đã đặt ra luật sắt, phi quân công giả, bất đắc thụ tước.
Điều kiện này ta không thể đáp ứng, tiên sinh đổi điều kiện khác đi.”
“Phi quân công giả bất đắc thụ tước?”
Kim Phong lặp lại lời Khánh Hoài, hỏi: “Vậy có phải nói chỉ cần ta lập quân công, là có thể đổi lấy tước vị?”
“Đạo lý là vậy, nhưng tiên sinh không phải người trong quân, làm sao lập quân công?” Khánh Hoài tò mò hỏi.
“Ta không phải người trong quân, nhưng ngươi là.” Kim Phong hỏi: “Nghe Trương Lương nói, kỵ binh Đảng Hạng luôn làm Hầu gia đau đầu, nếu ta giúp Hầu gia đánh bại kỵ binh Đảng Hạng, có tính là quân công không?”
Khánh Hoài nghe vậy, hự một tiếng đứng bật dậy.
Thời đại vũ khí lạnh, kỵ binh chính là bá chủ trên đất liền, là binh chủng bất khả chiến bại.
Đại Khang nằm ở Trung Nguyên, không sản xuất được ngựa tốt, nên rất khó thành lập kỵ binh, lục chiến cơ bản đều là bộ binh.
Binh khí và phương thức tác chiến cũng hết sức thô sơ, đối mặt với kỵ binh, việc duy nhất có thể làm là dựng chướng ngại vật đơn giản, dùng khiên, bày trận trường thương. Một khi kỵ binh khoác trọng giáp xông phá được trận địa trường thương, thì chẳng khác nào những cỗ máy nghiền thịt.
Rất không may, phía tây Đại Khang là người Đảng Hạng, phía bắc là người Khiết Đan, đều là dân tộc du mục, ngựa tốt nhiều vô số kể, việc thành lập một đội kỵ binh dễ như uống nước.
Vì vậy, những năm gần đây, tướng sĩ Đại Khang bị kỵ binh Đảng Hạng và Khiết Đan hành hạ thảm thiết.
Hầu như phải dùng mạng người chất lên mới có thể ngăn cản được đối phương.
Khánh Hoài từ mười mấy tuổi đã bắt đầu chiến đấu với người Đảng Hạng, chịu quá nhiều tổn thất từ kỵ binh, nghe Kim Phong nói có thể chống lại kỵ binh, sao có thể không kích động?
Tiên sinh có biện pháp đối kháng kỵ binh?
Khánh Hoài kích động đến mức mắt cũng đỏ lên.
Có vài ý tưởng. Kim Phong gật đầu.
Nguyện nghe tường tận.
Kỵ binh phòng ngự cao, lực xung kích mạnh, muốn đối phó với kỵ binh, biện pháp tốt nhất là giết chết họ trước khi họ tới gần.
Điều này ta dĩ nhiên biết, nhưng ai có thể cản nổi chiến mã khoác trọng giáp?
Nỏ!
Kim Phong nói: "Hầu gia, ngài thấy chỉ là nỏ đơn giản nhất, ta có thể chế tạo ra loại có uy lực lớn hơn, đảm bảo có thể bắn chết chiến mã của địch ở khoảng cách hai trăm bước, thậm chí xa hơn!"