Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Phòng tắm ở ngay bên cạnh, vốn dĩ là không có.
Trước đó, khi thăm dò tòa nhà, nàng đã quan sát qua, bên trong có đầy đủ đồ dùng để tắm rửa. Vốn là một cô gái yêu sạch sẽ, nàng đã sớm muốn tắm rửa một phen, chỉ là vẫn chưa có cơ hội ổn định lại.
Bước vào phòng tắm, nàng nhìn chính mình trong gương đồng.
Lý Thanh Nhiên vừa định cởi y phục, ngón tay bỗng khựng lại trước ngực, gò má ửng hồng lan nhanh đến tận mang tai.
Nàng khẽ cắn môi đỏ mọng, cúi đầu suy nghĩ: "Tiền bối thần thông quảng đại, sớm đã nhìn thấy yêu lang tiến công. Ta vừa thổ huyết, người đã đưa tới linh thạch và đan dược. Điều này chứng tỏ nhất cử nhất động của ta đều bị tiền bối nhìn thấy."
"Vậy chẳng phải nếu ta tắm ở đây, nhất định cũng sẽ phơi bày trước mắt tiền bối sao?"
"Việc này..."
"Không, không đâu! Tiền bối không phải là người như vậy!"
Lý Thanh Nhiên cố sức lắc đầu.
Trong lòng thậm chí còn cảm thấy hổ thẹn, sao nàng có thể nghĩ như vậy chứ?
Nếu tiền bối muốn thừa cơ giở trò, cần gì phải đợi đến bây giờ?
Huống hồ, tiền bối phần lớn cũng là những bậc trưởng bối mấy trăm tuổi rồi. Nghe giọng nói của người là biết, giọng trẻ không có nghĩa là tuổi cũng trẻ. Đã là bậc trưởng bối như vậy, chắc chắn sẽ không có hứng thú với một nha đầu như nàng.
Nghĩ như vậy, sự xấu hổ và giằng xé trong lòng nàng lập tức tan biến hơn phân nửa.
Y phục từ bờ vai trần trượt xuống, theo dây lưng được cởi ra, lộ ra một thân thể với tỷ lệ tinh xảo, đường cong mê người...
Cùng lúc đó.
Trần Hoài An nhìn chằm chằm vào điện thoại, hai mắt đỏ ngầu.
Ngón tay lơ lửng trên phòng tắm, do dự không quyết.
Trước đó hắn đã thử rồi, hắn có thể tùy ý chuyển đổi phòng.
Chỉ cần khẽ chạm một cái.
"Trần Hoài An, đừng sống thành một người mà đến chính mày cũng khinh bỉ!"
"Nhưng đây chỉ là một trò chơi! Thực sắc tính dã!"
"Trần Hoài An, mày là một bệnh nhân ung thư, mày không cần có loại nhu cầu này!"
"Bệnh nhân thì sao? Bệnh nhân không thể có dục vọng à?"
"..."
"Ta chỉ là lo lắng muội tử gặp chuyện bất trắc trong phòng tắm thôi, nhỡ đâu trượt ngã thì sao?"
"Nhỡ đâu trong phòng tắm đột nhiên xuất hiện một con cá mập yêu hoặc bạch tuộc yêu thì làm sao?"
Ý niệm thông suốt, ngón tay rơi xuống phòng tắm.
[Độ hảo cảm không đủ, không thể nhìn trộm.]
Trần Hoài An thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng cũng chết lặng.
Nhưng lập tức lại hồi phục.
Ý là, có thể xem, chỉ là hảo cảm không đủ, không cho xem.
"Cứ như thể ta rất muốn xem vậy."
Trần Hoài An khinh thường cười, tùy tay mở một trang web nhỏ lên xem.
Xem được một nửa thì trong trò chơi truyền đến thông báo.
[Lý Thanh Nhiên tắm xong.]
"Nhanh vậy sao? Con gái tắm không phải đều phải nửa tiếng trở lên à?"
Trần Hoài An lặng lẽ bỏ giấy ăn đã xé ra lại, dồn sự chú ý vào cửa phòng tắm.
Một lát sau, cánh cửa hé ra một khe nhỏ, hơi nước nhàn nhạt từ bên trong bốc ra. Tiếp đó, cửa mở hoàn toàn, Lý Thanh Nhiên để trần đôi vai thơm, quấn một chiếc khăn tắm trắng muốt bước ra, tầm mắt của Trần Hoài An lập tức bị đôi chân thon dài trắng nõn kia chiếm cứ, tiếp tục phóng to, thậm chí có thể thấy được giọt nước từ trên đó lăn xuống.
"Hít! Công ty nhỏ trâu bò thật! Hacker đế quốc trâu bò thật!"
Trần Hoài An không ngớt lời khen ngợi giọt nước và hơi nước.
"Nói đi nói lại, cô em này không mặc quần áo mới à?"
Hắn thấy Lý Thanh Nhiên đã quỳ ngồi trên giường, quay lưng về phía gương.
Tấm lưng không một tì vết khiến hắn hận không thể xông lên nhổ hai cái bồn lửa.
"Tiền... tiền bối, Thanh Nhiên đã chuẩn bị xong rồi..."
Trong lòng Lý Thanh Nhiên, tiền bối là một hình tượng ông lão hiền từ nghiêm nghị, cho nên sự xấu hổ và gánh nặng tâm lý không quá nặng nề. Có điều, sau khi uống Đại Hoàn Đan, cởi bỏ xiêm y, bộ quần áo trượt theo đường cong eo ong rơi xuống che đi bắp đùi và hông, khoảnh khắc lộ ra toàn bộ lưng, vành tai nàng vẫn đỏ ửng.
Vận công điều tức trị thương không thể cách quần áo, đặc biệt là vùng lưng bụng ngực.
Trong cơ thể nàng tích tụ hỏa độc và các loại tạp chất, theo vận công điều tức sẽ thải ra hết từ trong cơ thể.
Mà hỏa độc nóng rực, còn dễ dàng gây cháy quần áo, cho nên lộ ra toàn bộ lưng là tiện nhất.
Hơn nữa lộ lưng dù sao cũng tốt hơn bị thiêu rụi toàn bộ chứ?
Trần Hoài An nhìn chằm chằm lưng của Lý Thanh Nhiên, cả người đều ngây dại.
Giờ phút này góc nhìn trong trò chơi đã phóng to lưng của Lý Thanh Nhiên, đem khu vực từ gáy xuống và phía trên hông triển lãm ra.
Hắn thậm chí có thể thấy được mạch máu ẩn hiện dưới làn da trắng nõn.
"Không lẽ, cứ dùng cái này để kiểm tra lão cán bộ?"
Trong miệng nói vậy, nhưng hắn không thể không thừa nhận.
Tấm lưng này, thật sự rất đẹp.
Đường cong này, tuyệt vời.
Chỉ là tiếp theo phải làm sao?
Nghi hoặc chưa được mấy giây, trên lưng Lý Thanh Nhiên liền xuất hiện đồ án huyệt vị màu vàng.
[Xin điểm tay trái vào 'Mệnh Môn', tay phải điểm vào 'Khí Hải Du', bắt đầu vận công chữa thương.]
"Ồ, hóa ra là phương pháp đích thân như thế này.”
Không nói tới thất vọng hay không thất vọng, Trần Hoài An vươn tay nhấn lên.
"Ưm..." Trong trò chơi truyền đến một tiếng rên khẽ.
Trần Hoài An: "..."
Được lắm, không hổ là xưởng nhỏ mà.
Hắn thích xưởng nhỏ này.
Linh khí nhập thể hình như rất đau, Lý Thanh Nhiên vẫn luôn phát ra tiếng rên đè nén. Trên trán những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu thuận theo gò má và cổ chảy xuống, bề mặt da thịt cũng thấm ra những hạt nước li ti. Trần Hoài An có thể thấy rõ ràng, theo tiến độ vận công chữa thương từ từ tiến lên, trong những hạt nước thấm ra dần dần xuất hiện vật chất màu đen nhỏ xíu.