Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay chọc chọc vào người cục than, con vật không phản ứng gì, chỉ kêu "ô ô" khe khẽ. Thế là hắn túm gáy nhấc con mèo nhỏ lên, lúc này mới nhìn rõ, trên mặt mèo con có một dấu màu trắng hình [ 凸 ] , hai chân sau máu thịt be bét, trên lưng cũng có vết thương.
Phòng của hắn ở cuối hành lang, cạnh cửa sổ, lúc này cửa sổ đang mở toang.
Hắn còn phát hiện một vệt máu nhỏ trên cửa, ở chỗ mà mèo con dù cố gắng thế nào cũng không với tới được, bên cạnh cửa sổ còn có vài chiếc lông chim hung tợn.
Con mèo này... không đúng lắm! Hai mắt Trần Hoài An híp lại, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Hắn suy nghĩ kỹ càng, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, đã có đáp án.
"Được rồi, phá án thành công! Có một con chim lớn đâm vào cửa sổ, tiện tay ném con mồi lên cửa phòng mình, sau đó chim lớn giật mình bỏ chạy, con mồi cũng không cần nữa."
Trải qua quá trình tư duy nhạy bén, Trần Hoài An cảm thấy tế bào ung thư đã kích hoạt tiềm năng của hắn.
"Tiểu gia hỏa, ngươi có duyên với bản tọa."
Trần Hoài An ôm con mèo nhỏ vào nhà. Nếu cứ bỏ mặc con mèo con này, chắc chắn nó sẽ chết. Là khách trọ trong khách sạn, dù có ý định ở lại đây lâu dài thì hắn cũng không được phép nuôi thú cưng. Nhưng Trần Hoài An nghĩ mình đã mắc bệnh nan y rồi, còn quản nhiều quy tắc như vậy làm gì.
Con mèo nhỏ được đặt tạm trong một hộp đựng giày. Bây giờ mà đến bệnh viện thú y chắc chắn không thể. Đã gần 12 giờ đêm, phần lớn bệnh viện thú y đã đóng cửa, mà chỗ hắn ở lại khá xa trung tâm, muốn đến bệnh viện thú y 24 giờ thì phải mất cả tiếng rưỡi đồng hồ đi xe. Hắn cảm thấy con mèo con này căn bản không thể cầm cự đến lúc đó. Bởi vì chỉ trong mấy chục giây hắn tìm kiếm thông tin về bệnh viện thú y, máu đã thấm ra ngoài hộp giày.
"Tiểu gia hỏa, nếu như dùng phương pháp thông thường ngươi chắc chắn phải chết, vậy hôm nay bản tôn chỉ có thể liều mình thử xem sao. Nếu như mạng ngươi không đáng chết, sau này phải cố gắng lớn lên, đừng để bị chim lớn bắt đi nữa. Còn nếu như số mệnh của ngươi đã định sẵn như vậy, thì cũng đừng trách bản tôn."
Trần Hoài An chắp hai tay lại, vái con mèo nhỏ một cái. Sau đó, hắn lấy ra bộ ngân châm đã mua trước đó. Hắn vốn định mỗi ngày tự châm cứu một lần, xem có thể giúp chân nhanh khỏi hơn không, sau này sẽ cân nhắc xem có nên châm cứu cho người khác không. Hôm nay vừa hay có con mèo nhỏ, vậy thì thử xem sao.
Trần Hoài An cầm một cây ngân châm, ánh mắt rơi vào người con mèo nhỏ, ngay lập tức sơ đồ huyệt vị tự nhiên hiện ra trong đầu hắn. Huyệt vị của mèo và người không giống nhau. Trần Hoài An cũng không biết mình làm sao biết được điều này. Có lẽ đây chính là tiềm năng.
《Phùng Xuân Châm》chủ trị cầm máu, đông máu, hoạt huyết hóa ứ, thúc đẩy vết thương phục hồi. Điều kiện nâng cấp là thi châm 1000 lần hoặc nạp 998 tệ, có thể nâng cấp lên 《Khai Mạch Châm》Lv2.
Hắn nhanh chóng châm cứu theo thứ tự các huyệt vị sáng lên trong sơ đồ, một mạch hoàn thành. Rất nhanh, trên người con mèo nhỏ xuất hiện những biến chuyển đáng mừng. Rõ ràng nhất là hiệu quả cầm máu, vết thương đã không còn rỉ máu nữa. Vết thương trên lưng là rõ ràng nhất, có một lớp màng máu bao phủ hoàn toànvết thương, phải biết rằng trước khi thi châm thì lớp màng máu này không hề có.
"Ồ..." Châm này hiệu quả mạnh thật đấy..."
Trần Hoài An xoa cằm trầm ngâm.
Hắn không hiểu về Trung y nhưng luôn kính trọng y thuật thần bí này.
Vậy thì vấn đề là, rốt cuộc là hắn mạnh hay là châm pháp học được từ trò chơi kia mạnh?
Hắn có chút phân vân.
Đối với mèo nhỏ, hiện tại hắn chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi, tiếp theo phải xem ý chí sinh tồn của nó thế nào.
Hắn xoay người đi vào phòng tắm.
Chỉ là, khi bước vào phòng tắm, hắn không hề chú ý rằng phía sau lưng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con hắc long giương nanh múa vuốt. Con hắc long kia như khói như sương, lúc ẩn lúc hiện, tựa hồ tồn tại giữa hư vô và thực tại, chỉ có đôi long nhãn uy nghiêm như vực sâu, khiến người ta kinh hồn bạt vía.
"..."
Trong hộp giày, con mèo nhỏ toàn thân đen sì khó khăn lật người.
Miệng nó khẽ động, phát ra âm thanh "ô ô", một đốt xương trắng bệch ẩn hiện trong miệng.
…
Tống Hiểu Hiểu chết rồi.
Chuyện này là Mộc Bạch Sương biết được từ đạo lữ của Tống Hiểu Hiểu - Dương Bác Đào.
"Tống Hiểu Hiểu chết như thế nào?"
Đối diện với câu hỏi của Mộc Bạch Sương, sắc mặt của Dương Bác Đào vô cùng khó coi: "Không biết, ta chỉ bảo nàng đi giết tên gian nhân Lý Thanh Nhiên kia, sau đó thì không thấy nàng ta trở về. Nàng ta có để lại một ngọn hồn đăng ở chỗ ta, ta vừa về động phủ lấy linh thạch, phát hiện hồn đăng đã tắt."
Mộc Bạch Sương nghe vậy trong lòng kinh hãi, trên mặt lại tỏ vẻ bi thống và phẫn nộ: "Ngươi nói cái gì? Vì sao ngươi lại bảo Tống Hiểu Hiểu đi giết Lý Thanh Nhiên? Tống Hiểu Hiểu là bằng hữu của ta, Lý Thanh Nhiên là sư tỷ của ta, ngươi điên rồi sao?"
"Ta... ta làm vậy chẳng phải là vì muội sao?" Dương Bác Đào mặt trắng bệch, giọng nói run rẩy: "Bạch Sương, tiện nhân Lý Thanh Nhiên kia dám làm muội bị thương, trước kia còn sỉ nhục ta, ta sớm đã không ưa ả rồi. Hôm đó chẳng phải muội đã nói với Tống Hiểu Hiểu rằng mình đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất ở chỗ Lý Thanh Nhiên sao? Ta làm vậy chẳng phải là vì muốn giúp muội hả giận sao!"
"Gọi ta là Mộc Bạch Sương, ta với ngươi không thân thiết đến vậy! Ta và Tống Hiểu Hiểu nói gì là chuyện giữa tỷ muội chúng ta, liên quan gì đến ngươi? Cần ngươi ra mặt giúp ta sao?"
"Ta..."