Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhưng… chủ nhân nhà các ngươi còn đang độc thân, mà hai người đã yêu đương rồi?!

Không thể nhịn được.

Lửa giận bừng bừng trong lòng Trương Khê, hắn đẩy mạnh cửa, làm giật mình đôi tình nhân trẻ đang tình chàng ý thiếp giữa sân.

Sau đó, một màn khiến Trương Khê ngây người xuất hiện.

Tiểu Thất Bảo giật nảy mình, thấy Trương Khê thì càng sợ hãi đến mặt mày tái mét, vội vàng chạy đến trước mặt hắn, quỳ xuống không dám ngẩng đầu.

“Xin chủ nhân thứ tội, tất cả đều do Thất Bảo hồ đồ, không liên quan đến Tiểu Thất. Chủ nhân muốn đánh muốn phạt, xin hãy trách phạt Thất Bảo!”

Tiểu Thất Bảo nói một tràng mà Trương Khê chẳng hiểu gì, rồi liên tục dập đầu, chỉ trong chốc lát, trán đã rướm máu.

Sân nhà toàn đất, mà có thể dập đầu đến chảy máu, đủ thấy Tiểu Thất Bảo dập đầu mạnh đến mức nào.

Trương Khê vội vàng đỡ Tiểu Thất Bảo dậy, rồi nói với Tiểu Thất vẫn đang ngây người bên cạnh: “Còn đứng đó làm gì, mau đi lấy nước!”

Tiểu Thất lúc này mới hốt hoảng chạy ra sau nhà.

Đợi Tiểu Thất đi rồi, Trương Khê mới hỏi Tiểu Thất Bảo: “Ngươi làm gì vậy, ta đã bảo ngươi đừng có việc gì là dập đầu rồi mà… lát nữa mau rửa vết thương đi, lỡ nhiễm trùng thì nguy.”

Tiểu Thất Bảo không hiểu “nhiễm trùng” là gì, hoặc là căn bản không nghe thấy lời Trương Khê nói, vẫn không ngừng cầu xin tha thứ, ý tứ chỉ có một — chuyện này là do y ép Tiểu Thất, tất cả lỗi lầm đều do y, không liên quan đến Tiểu Thất.

Trương Khê cảm thấy khó hiểu, sao Tiểu Thất Bảo lại có tật xấu này?!

Thật không tốt, sao có thể ỷ thế hiếp người, ép người ta yêu đương chứ.

Trương Khê có chút tức giận, bảo Tiểu Thất Bảo đứng sang một bên, đợi Tiểu Thất bưng nước đến, bảo Tiểu Thất Bảo tự đi rửa vết thương, còn mình thì bắt đầu hỏi Tiểu Thất.

“Thất Bảo nói, là y ép ngươi… ừm, thành đôi với y, có chuyện này không?” Trương Khê hỏi.

Thời này gọi yêu đương là gì, Trương Khê không nghĩ ra từ nào hay hơn, nên đành dùng từ “thành đôi”.

Kết quả vừa hỏi xong, lại có thêm một người quỳ xuống.

Tiểu Thất hoảng hốt quỳ xuống, nói: “Xin chủ quân bớt giận, chuyện này… là do Tiểu Thất chủ động quyến rũ, không liên quan đến Thất Bảo, xin chủ quân minh xét.”

Tiểu Thất Bảo nghe vậy, lập tức quay lại quỳ xuống, tiếp tục dập đầu, vừa dập đầu vừa nói: “Xin chủ nhân đừng nghe lời nữ nhân này, Tiểu Thất mới mười bốn tuổi, sao có thể có tâm cơ như vậy, tất cả đều là lỗi của Thất Bảo, Thất Bảo quyến rũ chủ mẫu tương lai, tội đáng muôn chết, tội đáng muôn chết.”

Đây là chuyện gì?!

Trương Khê càng nghe càng mơ hồ… chủ mẫu tương lai là ai, từ bao giờ nhà hắn lại có người như vậy?!

Hay là hắn có vị hôn thê mà ngay cả bản thân cũng không biết, giờ nàng ta tìm đến cửa?!

Nhưng nghe ngữ khí này hình như không đúng… chẳng lẽ chủ mẫu tương lai mà Tiểu Thất Bảo nói, là Tiểu Thất?!

Trương Khê không thể nào hiểu được logic trong chuyện này.

Chỉ đành kéo hai người dậy, bảo họ nói rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Sau đó, Trương Khê mới hiểu ra mọi chuyện.

Tiểu Thất và Tiểu Bát là tỳ nữ do Mi Trúc tặng cho Trương Khê.

Tỳ nữ thời này đương nhiên không có địa vị gì, bị đem tặng người khác cũng là chuyện thường tình, nhưng Tiểu Thất và Tiểu Bát có chút đặc biệt.

Nhà Trương Khê chỉ có hắn và Tiểu Thất Bảo, không có nữ chủ nhân.

Mà Tiểu Thất và Tiểu Bát, hai nha đầu cũng mới mười ba, mười bốn tuổi, tương lai sẽ ra sao cũng chưa biết.

Biết đâu ngày nào đó Trương Khê nhìn trúng Tiểu Thất hoặc Tiểu Bát, nâng lên làm thiếp cũng không phải là không thể.

Vì vậy, trên lý thuyết, Tiểu Thất và Tiểu Bát là “ứng cử viên thiếp thất”, cũng là “nữ nhân” của Trương Khê, Tiểu Thất Bảo là quản gia, ngày thường có thể quản lý Tiểu Thất và Tiểu Bát, nhưng không được yêu đương với họ.

Đây là chuyện trái với luân thường đạo lý thời này.

Hiểu rõ ngọn ngành, Trương Khê chỉ biết cười khổ.

Tiểu Thất Bảo dù sao tuổi còn nhỏ, lại đang tuổi dậy thì, Trương Khê thì ngày ngày đi sớm về khuya, Tiểu Thất Bảo ở nhà suốt ngày với hai nha đầu, tuổi trẻ bồng bột, phải lòng Tiểu Thất cũng không phải chuyện gì to tát.

Còn chuyện “ứng cử viên thiếp thất”, Trương Khê không để tâm.

Dù sao hắn cũng là người hiện đại, quan niệm khác với người thời này, Trương Khê không thể nào có cảm giác động lòng với những cô bé chưa lớn như Tiểu Thất, Tiểu Bát.

Nhưng sự việc đã đến nước này, Trương Khê cũng cảm thấy cần phải dạy dỗ bọn họ một chút… kẻo sau này lại gây ra “chuyện lớn” trong nhà mà hắn không hay biết.

Bảo Tiểu Thất Bảo đóng cửa lại, rồi bảo Tiểu Thất đi gọi Tiểu Bát, bốn người đóng cửa “họp kín”.

“Này, tuy Tiểu Thất và Tiểu Bát đến sau, nhưng chúng ta cũng sống với nhau hơn nửa năm rồi, các ngươi hẳn là biết ta là người thế nào!” Trương Khê nói với Tiểu Thất và Tiểu Bát, “Nhà ta không câu nệ tiểu tiết, ngay cả những quy củ mà Tiểu Thất Bảo thường lải nhải, chủ nhân ta đây cũng không để tâm lắm.”

“Cho nên, các ngươi đừng bận tâm những chuyện đó, cứ coi như bốn người sống cùng nhau, không có chuyện thiếp thất chủ mẫu, hạ nhân tỳ nữ gì cả.”