Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lướt qua năm sáu ngọn núi trúc, Tào Nhạc đi tới một vùng núi hỗn độn, theo vị trí trong lòng, gã đi tới cửa một gian thạch thất.
Trên cửa thạch thất viết một chữ “cược”, không khác lắm với thạch thất của gã lúc trước.”
Điểm khác biệt chính là của gã là màu đen, mà đây là màu đỏ.
Gã đẩy cửa, thế mới phát hiện... không đẩy ra được.
Dường như cánh cửa không thể mở ra từ bên này.
Vì vậy gã đành phải gõ cửa, nói: “Hồng đào tam, có ở đó không?”
“Không có.”
Giọng Hứa Thuận từ bên trong truyền ra.
“Hồng đào tam không ở đây, vậy ngươi là ai?” Tào Nhạc nghi hoặc hỏi.
Chẳng lẽ Đổ Tiên chó má kia lại lừa mình?
Người ở đây không phải hồng đào tam?
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi là ai?” Hứa Thuận hỏi.
Tào Nhạc rút kiếm của mình ra, nói: “Ta tên gì cũng không quan trọng. Quan trọng là ngươi có phải hồng đào tam không! Nếu ngươi phải thì ra đây so kiếm với ta!”
“Thứ nhất, ta không phải tên hồng đào tam!” Hứa Thuận nhấn mạnh: “Thứ hai, ta cũng không biết ngươi là ai mà lại so kiếm với ngươi, ta bị thần kinh à!”
“Có phải ngươi có bệnh không hả!”
“Hả?” Tào Nhạc cảm thấy người này có gì đó không đúng.
“Tới nơi này không phải cũng vì đánh bạc sao? Ngươi sợ à?”
“Hay ngươi hối hận?”
“Ngươi đến đây nhưng không có gan đi ra?” Tào Nhạc nói: “Đến, so kiếm với ta!”
“Chó mới nguyện ý tới nơi này!” Hứa Thuận mắng Tào Nhạc một câu.
“Này ngươi mắng ai đấy hả?” Tào Nhạc cũng là kẻ lắm mồm, bình thường đều là gã mắng người khác, ngay cả Đổ Tiên gì đó gã cũng dám móc mỉa.
Giờ bị Hứa Thuận mắng một câu, gã lập tức cảm thấy khó chịu.
“Ta không mắng chửi người, ta chỉ nói sự thật thôi! Tới nơi này đều chó cờ bạc, và chó cờ bạc trong mắt chó cờ bạc!” Hứa Thuận khinh thường nói: “Cược thắng cho là mình trâu bò lắm, thua cược lại lên sân thượng bắt đầu ván tiếp theo.”
“Chó cờ bạc như vậy ta thấy nhiều rồi!”
Tào Nhạc nghi hoặc: “Vậy ngươi vào đây bằng cách?”
Loại người không hề có hứng thú với đánh cược này sao lại xuất hiện trong ván bài Thiên Nhân, có phải Đổ Tiên não tàn không?
Gã cảm thấy hơi hỗn loạn.
Đổ Tiên không đáng tin, ván bài không đáng tin, phần thưởng không đáng tin, không đáng tin...
Này mẹ nó là cái gì với cái gì đây!
Kẻ xưng “Đổ Tiên” kia thật sự là Tiên Nhân?
Chỉ với trình độ này?
Còn dám mở ván bài Thiên Nhân?
Ta đúng là ngu quá!
“Ta cũng không biết.” Hứa Thuận cách cửa nói: “Ai biết đồ ngu nào đưa ta tới đây, ép ta đi đánh bạc! Đúng là nực cười!”
“Ngươi tới thật đúng lúc, so với việc chúng ta tranh cãi với nhau, đấu kiếm với nhau thì không bằng đoàn kết một lòng, tìm ra kẻ ngu kia, hành hung ông ta một trận!”
“Đoàn kết?” Đây là lần đầu tiên Tào Nhạc nghe được một từ “ngây thơ” như thế từ miệng người khác.
“Thay vì đoàn kết, chi bằng để ta thắng ngươi, sau đó thắng tất cả mọi người, cuối cùng chơi một ván với Đổ Tiên, thắng ông ta.” Tào Nhạc làm nghề này vốn đã không quá tin tưởng người khác, không quá tin vào tình đoàn kết.
Gã chỉ tin tưởng mình, tin tưởng kiếm của mình, tin tưởng đạo của mình.
Còn có vận may của mình.
“Ngươi ngốc à!” Hứa Thuận cảm giác người ngoài cửa không được thông minh lắm, nói: “Một kẻ chơi vui như ngươi lại đòi chơi với nhà cái, ngươi chơi thắng nổi người ta không?”
“Ngươi ở địa bàn của người khác, dùng quy tắc của người khác, theo đạo của người khác, ngươi có thể chơi trội hơn người khác sao?”
“Có lẽ trong lúc lơ đãng, chỉ hơi chút sơ sẩy là ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!”
“Vừa rồi kẻ kia tự xưng mình là Đổ Tiên, Đổ Tiên cũng là chó cờ bạc!”
“Tự ngươi nói xem, liệu chó cờ bạc các ngươi có nhân phẩm, biết nói chuyện giữ lời, không chơi gian lận không?”
Tào Nhạc nghe thấy Hứa Thuận nói vậy, suy tư giây lát.
Nói dối sẽ khiến người ta vui vẻ, nhưng lời nói thật thì luôn khiến người ta bị thương nặng nhất.
Dân cờ bạc thật sự có nhân phẩm sao?
Gã thân là dân cờ bạc, lẽ nào gã lại không biết?
Để một dân cờ bạc tin tưởng nhân phẩm của một dân cờ bạc khác?
Thật sự là quá nực cười.
“Ngươi tin chó cờ bạc trong miệng ngươi có thể đoàn kết với nhau không?” Tào Nhạc bỗng hỏi.
Qua miệng Hứa Thuận, gã cảm nhận được sự khinh bỉ của Hứa Thuận với bọn họ.
Dân cờ bạc không tin một gã dân cờ bạc khác, tất nhiên cũng sẽ không đoàn kết với một dân cờ bạc khác.
Hứa Thuận chỉ nói: “Sẽ được. Bởi vì cờ bạc chỉ dẫn tới hai bàn tay trắng, nhưng đoàn kết lại khác.”
“Hừ...” Tào Nhạc cười lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Cuộc nói chuyện của hai người chấm dứt tại đây, cả hai tan rã trong không vui.
Một người không nguyện ý mở cửa, một người muốn vào trong giết người.
Lần đầu tiên gặp mặt đã có thể nói chuyện tới mức này cũng không tính là quá tệ.
Hứa Thuận nhìn cửa đá trong thạch thất, rơi vào suy tư. Đã có người tới giết hắn, còn chỉ mặt gọi tên bảo hắn là hồng đào tam, vậy chắc chắn là do Đổ Tiên bày mưu đặt kế.
Chẳng lẽ cách đối kháng tiêu cực của mình thật sự hữu dụng? Không có núi lở đất nứt, thạch thất tan biến, không có không chịu ra khỏi cửa thì sẽ cưỡng chế gạt bỏ!
Chỉ là phái người tới giết mình, còn mẹ nó không vào được cửa nữa chứ.
Cứ có cảm giác Đổ Tiên rất nghiệp dư, chuẩn bị không kỹ càng gì cả!
Nhưng hiện tại hắn vẫn không phá được cục, hắn cần một người đến phá cục.
Người kia chính là Tử Ngạnh!
Đổ Tiên nếu biết trong lòng Hứa Thuận đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ ói máu.
Gã có thể từ Tiên giới lén lút chạy xuống, từ bỏ phần lớn Tiên lực, hóa thân thành năm mươi hai lá bài, lựa chọn năm mươi hai người, rồi truyền tống năm mươi hai người tới một bí cảnh, như vậy đã vô cùng lợi hại rồi!
So với Tiên Đan quái quỷ gì đó không biết mạnh hơn bao nhiêu lần!
Về phần quy tắc trong bí cảnh... Có chút chuyện ông ta cân nhắc không chu toàn cũng là lẽ thường.
Dù sao ông ta cũng dùng góc độ của mình để cân nhắc và thiết kế.
Theo ông ta suy tính, nếu ông ta là dân cờ bạc, biết chuyện có ván bài thú vị như vậy, chắc chắn vội chạy tới chơi ngay.
Ai ngờ lại có người đối mặt với mê hoặc từ cờ bạc mà vẫn không chịu ngoài được!
Chẳng lẽ người này là rùa đen!
Đúng là nực cười!