Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tiều phu mới nói: “Phật gia từ bi!”
Hôm nay gã lên núi đốn củi, nhìn thấy trên núi toát ra kim quang nên tới xem thử, không ngờ lại nhìn thấy một vị tăng nhân trên người toát ra kim quang.
Không phải Chân Phật thì là cái gì?
Bất Hư đã rất quen với tình huống này, gã cười nói: “Ngươi có chuyện gì?”
“Trong nhà ta có vị mẫu thân già nua bệnh tình nguy kịch đang nằm liệt giường, khẩn cầu Phật gia phát lòng từ bi, cứu mẫu thân của ta!” Tiều phu dập đầu khẩn cầu.
“Ta nguyện ý bê gạch vác đất, xây một ngôi miếu thờ cho Phật gia!” Tiều phu còn nói thêm.
Gã không có tiền, chỉ có một chút sức lực như vậy.
“Không cần phải thế!” Bất Hư nói: “Lệnh đường sinh bệnh là vì nghiệp chướng quấn thân.”
“Nghiệp chướng quấn thân?” Tiều phu nghe không hiểu.
“Mỗi chúng sinh trên đời đều sẽ sinh ra nghiệp chướng. Cả đời lệnh đường không biết đã giẫm chết bao nhiêu côn trùng, giết chết bao nhiêu sinh linh, nghiệp chướng tất nhiên sẽ quấn thân.” Bất Hư giải thích.
“Giẫm... giẫm chết sâu bọ cũng tính sao?” Tiều phu lắp bắp nói.
Giẫm chết sâu bọ mà lại nghiêm trọng như vậy?
“Đúng vậy! Chúng cũng là sinh mệnh! Ngươi nghĩ đi, ngươi giẫm chết đám côn trùng đó, côn trùng không muốn tìm ngươi đòi mạng sao?” Bất Hư nói.
“Vậy... vậy phải làm sao đây?” Tiều phu bị dọa sợ.
Gã không chỉ giẫm chết sâu bọ mà đôi khi còn lên núi săn thú. Sống ở trong núi đâu thể chú ý nhiều như vậy.
“Cầu Phật gia giúp ta xóa nghiệp chướng!” Gã lại dập đầu với Bất Hư.
“Cầu người không bằng cầu mình!” Bất Hư lắc đầu nói: “Ngươi sát sinh sinh ra nghiệp chướng, như vậy phóng sinh là có thể tiêu trừ nghiệp chướng.”
“Ngươi chỉ cần phóng sinh là có thể vì lệnh đường, vì chính mình tiêu trừ nghiệp chướng.”
Tiều phu nói: “Phật gia, giờ ta phóng sinh cũng không kịp nữa rồi.”
Gã đã tính kỹ. Hàng năm không biết gã đã giẫm chết bao nhiêu sâu bọ, bắt bao nhiêu con mồi, giờ bảo gã phóng sinh.
Gã có thể phóng mấy sinh mạng đây!
Bất Hư cười to, nói: “Cũng may hôm nay ngươi gặp được ta! Ta có một diệu pháp phóng sinh, có thể giúp ngươi nhanh chóng tiêu trừ nghiệp chướng!”
“Xin Phật gia cho biết!” Tiều phu lập tức dập đầu thưa.
Bất Hư lấy ra một tảng đá, trong ánh mắt khiếp sợ của tiều phu, biến nó thành một cái bát đá.
Bát đá đựng đầy nước trong.
“Ngươi phóng sinh cái này là được!”
“Ta không thấy gì cả!” Tiều phu nhìn bát nước, nói.
“Kẻ ngốc! Ngươi là mắt thường phàm thai, tất nhiên không thể nhìn thấy!” Bất Hư mỉm cười, nói với dáng vẻ trang nghiêm: “Phật nhìn một giọt nước, bốn vạn tám nghìn trùng!”
(佛观一滴水, 四万八千虫 – Đức Phật Thích Ca Mâu Ni từng chứng Thiên Nhãn Thông nên có thể nhìn thấu rõ bản chất của vạn vật từ những thứ nhỏ nhất, ngài chỉ vào một cốc nước và nói, trong nước này có 84.000 chúng sinh sống trong ấy, ở đây con số chỉ là ước lệ để diễn tả sự to lớn trong một giọt nước)
“Chỉ là một giọt nước đã có nhiều côn trùng như vậy! Huống chi một bát nước thế này?”
“Trăm triệu trùng? Hàng tỉ trùng?”
“Phóng sinh bát nước này sẽ có công đức vô lượng, có thể giúp lệnh đường và ngươi tiêu trừ nghiệp chướng!” Bất Hư nói.
Tiều phu không khỏi kinh hãi, gã cảm thấy lời Bất Hư cực kỳ có lý!
Phóng sinh như vậy chắc chắn có thể tiêu trừ nghiệp chướng rất nhanh, khiến bệnh của vị mẫu thân kia khỏi hẳn.
Bất Hư nhìn gã rồi nói tiếp: “Trừ cái đó ra, lúc ngươi phóng sinh còn phải niệm Chú Đại Bi!”
“Chú Đại Bi? Nhưng ta không biết!” Tiều phu nói.
Sao gã biết đọc kinh văn chú ngữ chứ.
Nếu gã biết đọc thì đã đi làm hòa thượng từ lâu rồi, còn làm tiều phu cái nỗi gì!
“Không! Ngươi đọc được!” Bất Hư lắc đầu nói: “Vừa rồi thậm chí ngươi đã niệm ra.”
Tiều phu nói: “Ta không có!”
Bất Hư nhìn gã, cười nói: “Kẻ ngốc! Ba chữ Chú Đại Bi không phải đã thốt ra từ miệng ngươi đấy sao?”
“Kinh văn chú ngữ đều là bề ngoài, chỉ cần trong lòng có thành ý, dù chỉ niệm Chú Đại Bi cũng giống như tụng niệm Chú Đại Bi.”
“Hơn nữa tụng niệm Chú Đại Bi như vậy thì càng nhanh hơn! Hiệu quả càng tốt, công đức càng nhiều, càng dễ dàng tiêu trừ nghiệp chướng!”
Tiều phu lần thứ hai chấn kinh, gã sống ba mươi tư năm, chưa từng thấy một ai có thể nói về Phật pháp thấu triệt như vậy, khiến gã cũng hiểu được.
“Chân Phật!” Gã lại dập đầu với Bất Hư, phát ra một tiếng “Bộp”.
“Nào, niệm theo ta!” Bất Hư cầm bát nước, nói: “Chú ~ Đại ~ Bi ~!”
“Chú ~ Đại ~ Bi!” Tiều phu cũng thì thầm theo gã.
Bất Hư đưa bát đá cho tiều phu rồi nói: “Ta đã khai quang niệm chú cho bát nước này, ngươi cầm đi phóng sinh đi.”
“Đa tạ Chân Phật! Không biết nên cảm tạ Chân Phật thế nào!” Tiều phu vẫn quỳ, hai tay giơ cao qua đầu, nhận lấy bát nước này.
“Cứu khổ cứu nạn, cứu người trong bể khổ chính là chuyện đời này ta nghĩa bất dung từ, nói cảm tạ làm gì?” Bất Hư cười nói: “Mau đi phóng sinh đi!”
“Đa tạ Chân Phật! Đa tạ Chân Phật!” Tiều phu bê bát đá, cáo biệt Bất Hư, sau đó đi tới một dòng suối nhỏ, đổ nước trong bát đá vào suối.
Không biết có phải là ảo giác không, gã cảm thấy trên người thoải mái hơn nhiều.
Vì vậy gã lập tức quay về nhà, nói chuyện này với vị mẫu thân già nua của mình.
Vốn dĩ gã định đi bốc thuốc cho mẫu thân, nhưng nếu đã gặp được Chân Phật thì nhất định phải tin tưởng Chân Phật.
Chờ gã trở lại căn nhà gỗ trên núi đã thấy vị mẫu thân già nua đang nấu cơm cho gã trong phòng bếp.
“Nương! Người khỏe rồi ư?” Tiều phu vui mừng hỏi.
Từ sau khi mẫu thân đổ bệnh, đã rất lâu gã không thấy mẫu thân xuống giường.
“Ta nghĩ con ra ngoài làm việc, khi về sẽ đói, nên dậy làm cơm cho con ăn.” Nương của tiều phu trông khoảng sáu bảy mươi tuổi, mái tóc trắng phơ, tấm lưng còng rũ xuống, thế nhưng tinh thần rất tốt.
“Nương, người ngồi bên cạnh nghỉ đi! Để con làm!” Tiều phu thấy mẫu thân đang bận rộn làm cơm, vội chạy tới hỗ trợ.
“Ta làm sắp xong rồi.” Nương của tiều phu nói.
Người trong núi có thể ăn gì?
Cũng chỉ có một ít bột mì rau củ các loại thôi.
“Nương, hôm nay con gặp được Chân Phật! Người ấy nói bệnh của Nương...” Tiều phu bước tới đỡ nương của mình ngồi xuống, sau đó nói chuyện mình gặp được Chân Phật thế nào cho bà nghe.