Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Du Long Sinh gật đầu, nhìn ra ngoài cửa, sau đó thoáng lùi lại một bước, nhưng tay trái cầm kiếm của hắn lại hơi cong vào trong.

Sắc mặt Điền Thất rất khó coi.

Chiêu thức ấy của Du Long Sinh cũng rất khiến người ta ghê tởm, tương đương với việc ở bên ngoài lược trận cho A Phi, thoáng động ý, liền có thể làm cho người ở trong sân tâm phiền ý loạn, lấy kiếm pháp của A Phi mà xem, chẳng phải là tạo điều kiện cho hắn cứa một nhát lên cổ mình sao?

A Phi mỉm cười, ánh mắt đảo qua trên người Điền Thất, Triệu Chính Nghĩa và Công Tôn Ma Vân một vòng, quả quyết cõng Lý Tầm Hoan lên lưng.

Sau một khắc, Công Tôn Ma Vân và Triệu Chính Nghĩa liền một trái một phải đi tới bên cạnh Du Long Sinh, sau đó sắc mặt Điền Thất nghiêm lại, đột nhiên vươn hai tay ra, kim ti giáp đằng nhuyễn côn trên eo đột nhiên thò ra, duỗi thẳng tắp, chỉ thẳng vào mười một chỗ đại huyệt trước ngực A Phi.

A Phi không xuất kiếm, sau lưng hắn đang cõng một người, võ công Điền Thất không kém, nhuyễn côn cũng rất dài, hắn không nắm chắc một kiếm thấy máu, tuyệt sẽ không dễ dàng xuất kiếm.

Nhưng khinh công bộ pháp của A Phi lại rất mạnh, dù cho Điền Thất đã xuất toàn lực, nhưng hắn vẫn chớp động trong côn ảnh, côn gỗ của Điền Thất quay cuồng, vậy mà không bắt được hắn!

Triệu Chính Nghĩa một bên lưu ý tay trái Du Long Sinh, một bên hét lớn một tiếng: “Tiểu tử này muốn cứu Mai Hoa đạo tặc, đối địch với võ lâm chính đạo, các vị còn không ra tay, còn đợi đến khi nào?"

Lời nói của Triệu Chính Nghĩa vẫn rất có tính kích động, huống chi Du Long Sinh cũng không xuất thủ tương trợ A Phi, vì vậy mấy tên giang hồ muốn nịnh bợ Triệu Chính Nghĩa trong đại sảnh lập tức tiến lên, bảy tám món binh khí cùng nhau chém về phía Lý Tầm Hoan đang ở phía sau lưng A Phi.

Bọn chúng không có can đảm đối mặt với A Phi, nhưng lại dám từ phía sau đánh lén Lý Tầm Hoan không thể đánh trả, không chỉ dám, còn rất lớn mật!

Nhưng đáng tiếc bọn chúng vẫn đánh giá thấp A Phi.

Hàn quang hiện lên, tiếng kêu thảm thiết vang lên!

Cho dù ở trong côn ảnh của Điền Thất, A Phi vẫn ung dung xuất kiếm, ba người lảo đảo lui về phía sau, ôm lấy cổ họng của mình, ánh mắt hoảng sợ, ngã xuống đất liền chết.

Sau một khắc, binh khí vây công A Phi, cùng nhau biến mất, chỉ có một cái côn ảnh tơ vàng, lúc nào cũng không rời khỏi các đại huyệt quanh người A Phi.

Nhưng A Phi ở dưới côn ảnh giống như rắn độc của Điền Thất, lại là một trạng thái nhìn như nguy như chồng trứng, nhưng lại an như Thái Sơn.

Khi Điền Thất ra tay, hắn phát hiện thiếu niên này trong trạng thái hầu như không có hoàn thủ, bộ pháp thần diệu, vượt xa khỏi dự liệu của hắn, chính mình mấy lần đều cảm giác sắp điểm trúng huyệt đạo của hắn, nhưng dưới chân hắn lại trượt một cái, làm diệu chiêu của mình thất bại.

Điền Thất thầm kinh hãi, thầm nghĩ thiếu niên này nhìn như vô danh, nhưng chỉ sợ lai lịch vô cùng lớn.

Hắn là một người khéo léo, có thù tất báo, nhưng tính cách lại rất nhẫn nại, đối phó với Lý Tầm Hoan là bởi vì năm đó Lý Tầm Hoan đã châm chọc hắn rất tàn nhẫn, lúc này có cơ hội, đương nhiên muốn giết Lý Tầm Hoan, nhưng hắn lại không muốn kết tử thù với thiếu niên khoái kiếm vô song này.

Đặc biệt là dưới tình huống mình không giết được đối phương.

Vì vậy Điền Thất trường côn quét ngang, bức lui A Phi, đồng thời cũng thu côn lại: “Tiểu huynh đệ, ngươi ra không được đâu, ta thấy ngươi vẫn là buông hắn xuống đi, nếu không hắn chưa liên lụy ngươi, ngược lại ngươi liên lụy hắn."

Hắn mặc dù không bắt được A Phi, nhưng mà cản trở cửa đại sảnh, A Phi cũng không thể xông qua.

A Phi nhìn Điền Thất một cái nhàn nhạt, xoay người lại đặt Lý Tầm Hoan lên chỗ ngồi bên cạnh đại sảnh, mới nhìn thấy lồng ngực Lý Tầm Hoan phập phồng, sắc mặt tái nhợt lộ ra đỏ thẫm, hiển nhiên đang cố nén ho khan, lo lắng ảnh hưởng A Phi.

"Ta sai rồi, ta chỉ lo tự mình né tránh, lại quên ngươi."

Lý Tầm Hoan lắc đầu, lập tức ho khan: “Bất luận ngươi đúng hay sai, ta đều cảm kích ngươi."

Mắt thấy A Phi cách mình khá gần, lúc này đang vịn Lý Tầm Hoan, đưa lưng về phía mình, ánh mắt Triệu Chính Nghĩa lấp lóe, sát khí bừng bừng, thực sự nhịn không được sát ý trong lòng, đột nhiên bạo khởi, nhấc lên một thanh cương đao trên mặt đất, chém thẳng tới cổ A Phi.

"Mẹ kiếp?"

Du Long Sinh không nghĩ tới bản lĩnh nắm chắc cơ hội của Triệu Chính Nghĩa cũng không tệ lắm, sợ A Phi nhất thời sơ sẩy, vì vậy tay phải muốn đi rút kiếm.

Nhưng Công Tôn Ma Vân lại giơ tay ấn lên bả vai hắn, không cầu lập công, nhưng muốn ngăn cản Du Long Sinh trong chốc lát.

Nhưng Triệu Chính Nghĩa lại hiển nhiên đã đánh giá thấp A Phi, trường đao của hắn mới chém được một nửa, A Phi cũng đã xoay người lại, kiếm quang chiếu sáng con mắt của hắn.

Đang lúc Triệu Chính Nghĩa kinh hãi, một bóng đen lại đột nhiên bay vụt mà vào, đánh thẳng đến vai phải A Phi.

Ánh mắt A Phi lóe lên, trường kiếm xoay lại, mũi kiếm vẩy một cái.

"Đinh" một tiếng vang nhỏ, bóng đen bị mũi kiếm đánh bay, đám người thấy rõ ràng, lại là một chuỗi phật châu.

Ngay sau đó, phật châu rơi xuống cửa đại sảnh, bị một hòa thượng đón vào trong tay.

"A di đà phật!"

Năm vị tăng nhân mang giày cỏ, đi tất trắng, mặc áo bào xám từ trong đại sảnh bước vào.

Người đi đầu, râu tóc bạc trắng nhưng mặt mày hồng hào, đôi mắt sáng ngời, nhìn quanh sinh uy.

Người đón lấy phật châu, cũng chính là lão hòa thượng này.

Lão hòa thượng nắm phật châu, chắp tay trước ngực, nhìn về phía mũi kiếm rung động, nhưng tay cầm kiếm lại vững như bàn thạch của A Phi, có chút tán thưởng gật đầu: “Kiếm của Đàn Việt thật nhanh."