Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dưới mặt sông nước cuồn cuộn, theo Trọng Giáp Thú cắn xé ăn, mùi máu tươi nồng đậm nhất thời tràn ngập, rất nhiều cá nhỏ một hai ngón tay ngửi thấy mùi mà đến.
Mỗi khi Trọng Giáp Thú cắn xé, bên kẽ răng đều có một ít máu thịt còn sót lại tung tóe ra, lúc này, những con cá nhỏ kia sẽ ùa lên.
Dưới tình huống này, thỉnh thoảng có cá nhỏ bị Trọng Giáp Thú thuận miệng nuốt vào, nhưng vẫn không ngăn được sự điên cuồng của chúng.
Ngay khi Trọng Giáp Thú ăn gần xong con hung ngư dài hơn hai mét này, bỗng nhiên, miệng nó dừng lại, nhìn về phía xa.
Chỉ thấy trong dòng sông mơ hồ cách đó hơn mười thước, một bóng đen khổng lồ đang tuần tra tới lui, dường như quan sát Trọng Giáp Thú, trên người tản ra khí tức nguy hiểm nhàn nhạt.
Cảm giác nguy hiểm này là lần đầu tiên Trọng Giáp Thú gặp phải sau khi phóng sinh.
Trọng Giáp Thú không khỏi buông đầu cá đang nắm xuống, cơ bắp cả người căng cứng, ba cặp sừng màu đỏ hai bên đầu mở ra, chuẩn bị sẵn sàng tiến công.
Nhưng dường như cảm giác được Trọng Giáp Thú rất khó đối phó, sinh vật dài đến sáu mét kia sau khi vờn quanh hai vòng, liền biến mất ở chỗ sâu trong thủy vực.
Mãi đến khi cá biến dị biến mất, vẻ cảnh giác trong mắt Trọng Giáp Thú mới chậm rãi tan đi. "Không ngờ, chỉ là ở gần cửa biển đã có cá biến dị hung mãnh như vậy.”
"Xem ra, phải cẩn thận một chút mới được.”
Trong lúc suy nghĩ, Trần Sở khẽ động ý thức, khống chế Trọng Giáp Thú bơi về phía bờ cách đó vài dặm, chuẩn bị thu xếp trước.
Mặc dù ở đây có một vài cá biến dị mang đến cho nó cảm giác nguy hiểm, nhưng đồ ăn cũng phong phú, có thể thỏa mãn nhu cầu trưởng thành của phân thân, Trần Sở ắt sẽ không rời đi.
Trên đường đến bờ, Trọng Giáp Thú lại săn giết một con cá biến dị giống sói biển hơn hai mét.
Ăn uống no đủ, Trần Sở khống chế Trọng Giáp Thú đào một cái hố mới bên bờ sông, mới chậm rãi thu hồi lực chú ý, liền phát hiện thiếu nữ đối diện đang nhìn hắn.
"Sao vậy, trên mặt ta có gì ư?” Trần Sở nghi hoặc sờ lên má.
Lạc Phi thu ánh mắt lại, nói khẽ: "Không có gì, chỉ là thời gian không còn sớm, thấy ngươi đang ngẩn người, nên đang suy nghĩ có nên đánh thức ngươi không.”
"Đã gần sáu giờ rồi à, thời gian trôi nhanh thật.” Trần Sở liếc đồng hồ treo trên tường, không khỏi cảm thán.
Lúc này, Lạc Phi đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, Trần Sở, chủ nhật này ngươi có thời gian không?”
Trần Sở nghi hoặc: "Sao vậy, có chuyện gì sao?”
Lạc Phi khẽ gật đầu: "Chiều nay, lúc tu luyện, Ban trưởng nói trăm mẫu hoa sen ở Minh Nguyệt Hồ đều đã nở, chuẩn bị ngày chủ nhật tổ chức mọi người cùng nhau đi du ngoạn.”
"Trước mắt, ngoại trừ năm người trong câu lạc bộ chúng ta, còn có em gái Ban trưởng Lâm Vũ, nàng nhờ ta hỏi ngươi có muốn đi không.”
Đối mặt với vấn đề này, Trần Sở không nói có đi hay không, chỉ cười nhìn thiếu nữ đối diện: "Vậy ngươi muốn ta đi không?”
Ánh mắt Lạc Phi chớp lên, làm bộ không thèm để ý, nói khẽ: "Ta thấy ngươi có thể đi xem một chút, khai giảng tu luyện lâu như vậy, tinh thần mọi người đều có phần mỏi mệt.”
"Lần này, có thể coi như một chuyến thư giãn, mới có thể có tâm thái tốt hơn để tiếp tục tu luyện, ngươi thấy thế nào?”
Trần Sở gật đầu: "Nói có lý.”
Ánh mắt thiếu nữ lấp lánh: "Vậy ngươi đi không?”
Trần Sở khẳng định gật đầu: "Đi chứ, dù sao, cho dù không cho Ban trưởng mặt mũi, cũng phải cho Lạc Phi ngươi mặt mũi.”
Đối mặt với câu trả lời này, thiếu nữ chỉ nhếch miệng, trong mắt mang theo ý cười, quay đầu không tiếp lời hắn.
-
Trong những ngày Trần Sở bận rộn đi học, tu luyện, khống chế phân thân ăn, mấy ngày thoáng cái đã qua.
Ngày hai mươi mốt tháng mười, chủ nhật, trời trong.
Tám giờ rưỡi sáng, Trần Sở hôm nay không mặc đồng phục, mà mặc áo phông trắng và quần dài màu xám, cộng thêm giày đế bằng màu trắng, có vẻ rất thoải mái.
Vừa ăn xong bữa sáng, Trần Hổ đang nằm trên ghế sô pha nghịch điện thoại, hiếu kỳ hỏi: "Ca, ca muốn ra ngoài à?”
Trần Sở gật đầu: "Ừ, hẹn với bạn đi ngắm hoa sen.”
Ánh mắt Trần Hổ lập tức sáng lên, ngồi bật dậy: "Nam hay nữ, có phải có tỷ tỷ Lạc Phi không?”
"… Ngươi phản ứng kiểu gì vậy?” Trần Sở không biết nói gì.
Trần Hổ cười khà khà: "Chẳng phải ta đang quan tâm anh à, cứ nói có phải đi cùng với tỷ tỷ Lạc Phi không là được.”
"Nàng cũng đi.”
"Có là tốt rồi, ca, đi chơi nhanh lên đi, vừa hay, lát nữa em cũng muốn đến nhà bạn học chơi.” Nói rồi, Trần Hổ phát động hắn nhanh ra cửa, khiến Trần Sở không khỏi lắc đầu.
Người không lớn, nghĩ nhiều.
Trần Sở đợi vài phút ở trạm xe, liền lên xe buýt đến điểm hẹn.
Minh Nguyệt Hồ nằm ở vùng ngoại ô thành đông, nói là hồ, nhưng thật ra là một số hồ nước lớn nhỏ tạo thành khu phong cảnh, hàng năm, khi hoa sen nở, đều có rất nhiều người đến du ngoạn.