Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Thế nhưng trong lòng Tông Thận vẫn luôn có chút đề phòng.
Nếu như Giang Di đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ rồi, có đạo cụ qua được hồ mà chẳng tổn hại gì cả, vậy thì tại sao nàng cứ phải tới đây làm gì?
Chứng tỏ là ở trên đảo Hồ Tâm nhất định phải có một cái gì mờ ám.
Nhưng phàm là chuyện gì tốt mà có thể làm một mình, thì Giang Di này chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian kéo theo hắn tới đây đâu.
Nhưng mà, nếu như đã không có cảnh báo của công lược, vậy thì chắc là cũng không có vấn đề gì lớn.
Tông Thận ngẫm nghĩ một lát.
Gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Ngoại trừ lãnh chúa hai bên, phù văn phi hành quần thể còn có thể dẫn theo mười tám binh sĩ.
Lang kỵ binh ngồi trên tọa kỵ cũng không biết là tính thành một hay là hai người nữa.
Nếu như tính thành một, vậy thì chẳng lẽ lại có thể để Bát Giới kéo theo mấy binh sĩ rồi phi hành hay sao?
Trong lòng hắn vừa mới nảy ra câu hỏi thì công lược đã lập tức xuất hiện.
(Tọa kỵ của kỵ binh và binh sĩ được tính là một, nằm trong sức chịu đựng giới hạn của ma pháp phi hành, nhưng còn cái tên đầu heo kia thì nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, đã quá tải nghiêm trọng rồi)
Lần này, Tông Thận tức khắc hiểu ra.
Hắn thương lượng với Giang Di một chút, cuối cùng cũng đưa ra quyết định, hắn sẽ dẫn theo sáu lang kỵ binh, hai con ác quỷ Địa Huyệt, hai vị pháp sư, Luna và Druid of the Claw nữa, tất cả có mười hai binh sĩ.
Thiết Trụ, ác quỷ Địa Huyệt, Bát Giới cùng với sáu lang kỵ binh còn lại sẽ ở lại trên bờ.
Còn Giang Di thì sẽ dẫn theo toàn bộ sáu binh sĩ ra trận.
Sau khi quyết định số lượng người xong.
Đội ngũ ra trận tập trung lại với nhau.
Những người khác lui về sau mấy chục mét, chờ đợi ở bên hồ.
Giang Di bắt đầu kích hoạt hiệu quả của “phù văn Phi hành tập thể”.
Từng luồng khí màu xanh cuồn cuộn chảy ra, xung quanh mỗi người đều xuất hiện một vòng năng lượng ma pháp màu xanh.
Tất cả mọi người lập tức lơ lửng trên không trung, dựa vào ý niệm của mình, khống chế hướng bay.
Sau khi đám người đã thích ứng xong xuôi thì bay lên không trung độ cao khoảng trăm mét, nơi này đã là cảnh giới bên ngoài phạm vi của thủy nguyên tố rồi.
Sau khi xác nhận đã an toàn, nhóm người bắt đầu bay ra đảo Hồ Tâm!
…
Bên bờ trong rừng cây cách nơi bọn họ xuất phát không xa.
Thấp thoáng mấy bóng người đang ẩn nấp sau hàng cây.
Bọn họ đang thảo luận một cái gì đó.
"Mijello, bọn chúng bay qua rồi…"
Nữ thích khách tên Katarina thấp giọng nhắc nhở.
"Im miệng đi, ta tự có mắt nhìn."
"Có những thủy nguyên tố kia ở đó, bay thẳng qua đúng là lựa chọn tốt nhất."
"Chúng ta nhất định phải nghĩ cách qua đó mới được…"
Nam nhân toàn thân đao giáp màu đen thô bạo cắt ngang lời nàng.
Hồ nước trước mặt đã làm khó bọn hắn rồi.
Những người này đều là binh sĩ thích khách.
Có năng lực ẩn nấp cực mạnh, thủ đoạn công kích cũng cực mạnh.
Bốn người cùng lúc ra tay, sử dụng kỹ năng ám sát của riêng mình, cơ hồ trong một giây có thể giết được một ngàn điểm HP đơn vị hộ giáp trung đẳng, nhưng do thời gian hồi chiêu rất hạn chế, cho nên trong thực chiến, bọn chúng chỉ có duy nhất một cơ hội ra tay.
"Chúng ta không thể kích động được, nếu như đã không thể lên đảo được, vậy thì cứ chờ ở chỗ này trước đi đã."
Tên thích khách tên là Mijello mặc đao giáp màu đen kiềm chế nội tâm, nhưng cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục mai phục.
Một trận ám sát thành công, thường cần rất nhiều sự kiên nhẫn.
…
Tốn mất hơn một phút đồng hồ, cuối cùng đám người Tông Thận cũng an toàn đáp xuống đảo Hồ Tâm.
Nói là đảo Hồ Tâm, thật ra quy mô không hề nhỏ chút nào.
Ở trên đảo, cỏ dại mọc um tùm, lại còn bị một tầng hơi nước bao bọc.
Dưới đầu gối của mọi người là một tầng sương mù mông lung đang cuồn cuộn dày đặc.
Lại thêm thời tiết hôm nay khá âm u, mọi người bước đi trên đảo Hồ Tâm như thể đang dạo bước trên chín tầng mây vậy.
Trong tầm mắt có thể nhìn thấy mấy cột đá đổ sụp, tượng đá bị phá hoại.
Trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, bên ngoài đã trải đầy rêu xanh, chỉ có thể nhìn thấy hình dạng đại khái.
Nhưng cũng đã đủ để chứng minh nơi này quả thực là một di tích.
Trên đảo có một tòa núi nhỏ.
Một bên lòng núi đã hoàn toàn bị móc rỗng.
Tạo nên một cái hố lớn độ cao khoảng trăm mét.
Là một cái hang mới hình thành được một nửa.
Tông Thận duỗi tay sờ soạng lên những bức tượng đổ nát ở ven đường.
Lớp rêu xanh chết héo dày cộp cùng với bùn đất hơi dính tay, đều chứng minh được đống đá này đã phủ bụi từ rất lâu rồi.
Không biết trải qua bao nhiêu dãi gió dầm mưa, sương tuyết khô khốc.
Nơi này ắt hẳn có long sào, sau đó mới có mảnh vỡ của thuỷ tinh Arcane rơi xuống.
Lịch sử của long sào thì lại càng xa xưa hơn nữa.
Nhưng mà Tông Thận cũng không hành động thiếu suy nghĩ.
Đống đổ nát trên đảo Hồ Tâm này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Không phải là một nơi muốn làm gì thì làm.
"Tông lãnh chúa hãy cẩn thận, bọn chúng sắp tới đây rồi."
Giang Di đột nhiên nói, giọng điệu nghiêm trọng trước nay chưa từng có.
Quả nhiên, hơi nước không quá gối ở trên đảo bắt đầu khởi động.
Từ trong nham động nơi long sào cũ kia, từng đống chất lỏng đặc sệt màu xanh đậm không ngừng tuôn ra.
Tụ tập ở phía trước đám người Tông Thận, bắt đầu ngưng tụ lại.
Đây là dấu hiệu một loại thủy nguyên tố nào đó đang chuẩn bị ngưng tụ.
"Favis, ném hỏa cầu ra đi."
Tông Thận phất tay, nhìn chằm chằm vào đống chất lỏng đặc sệt màu xanh đậm đang dần dần ngưng tụ thành hình.
Favis nghe vậy lập tức bắt đầu niệm chú.
Rất nhanh, một viên hỏa cầu to bằng nắm tay trực tiếp bay ra ngoài.
Tức khắc nổ tung một cái trên người đám thuỷ nguyên tố.
Khiến cho đống dịch to bằng chậu rửa mặt trực tiếp nổ bay.
Thế nhưng cũng chẳng thể gây ra cho chúng chút thương tổn nào cả.
Lỗ hổng bị nổ cũng nhanh chóng lấp đầy.
Đòn công kích này tựa như là chất xúc tác, ngược lại giúp cho tốc độ ngưng tụ của nó gia tăng nhanh hơn.