Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Vừa nghĩ như thế, trong lòng Giang Di lập tức cân bằng lại, nhặt tất cả phần thưởng lên.

Tông Thận và Giang Di lần nữa đi đến bên trong động nham thạch.

Trong động còn có ba rương báu vật chưa mở ra.

Binh sĩ của bọn họ đều đang tiến hành canh gác trên đảo Hồ Tâm.

Đang phân chia chiến lợi phẩm…

Không, trước khi phân chia, bọn họ còn cần phải tỉ mỉ thăm dò Long sào một chút.

Những anh chàng đẹp trai tham tiền kia đối với chuyện thu thập báu vật đều gần như có một sự yêu thích đến cố chấp.

Nhưng mà điều này cũng nói rõ là nếu như những tên kia chuyển nhà, nhất định sẽ thu dọn những báu vật kia một cách sạch sẽ gọn gàng.

Nhưng mà, lỡ như có sơ sót thì sao?

Cho dù là để lại nhưng thứ rác rưởi thì nói không chừng đối với đám người Tông Thận mà nói, cũng có thể có tác dụng.

Tông Thận liếc mắt nhìn cái gọi là long sào để đánh giá, trên thực thế đây chính là một cái động nham thạch khổng lồ.

Bởi vì đã bị bỏ hoang nhiều năm, trong động nham thạch có hơi ẩm ướt, rêu xanh đã phủ đầy lên nham thạch.

Trong cả cái động nham thạch còn có không ít đá vụn đã sụp xuống, nước bùn phì nhiêu tích tụ ở mỗi khe hở.

Trên bề mặt, cỏ dại sinh sôi, quang cảnh khắp nơi đập vào mắt đều là sự hoang vu.

Tông Thận bắt đầu yên lăng hỏi thăm công lược.

Trước mắt lập tức hiện ra mười mấy địa điểm được đánh dấu tròn màu vàng.

Hắn lập tức hiểu rõ.

“Giang lãnh chúa, chúng ta tổ chức một cuộc thi tìm báu vật đi.”

Trên mặt của hắn lộ ra nụ cười, bỗng nhiên đề nghị.

“Hả? Thi tìm báu vật?”

Giang Di cảm thấy hơi khó hiểu.

“Đúng vậy, chính là cuộc thi tìm báu vật, phần thưởng mà chúng ta đạt được trước đây cùng với chiếc rương báu vật còn chưa được khui ra này thì sẽ dựa theo phương án phân chia như trước đấy đã làm.”

“Bây giờ chúng ta đi thăm dò di tích của động nham thạch này, bảo vật tìm được trong quá trình tìm kiếm toàn bộ đều sẽ thuộc về bản thân.”

"Ngươi cảm thấy như thế nào?"

Tông Thận tiếp tục nói, nụ cười trên mặt ngày càng sâu cay.

Nếu chỉ xét đơn thuần bề mặt, nơi này đã bỏ hoang nhiều năm, dường như đã không còn có thứ gì để thăm dò nữa rồi.

“À à, được!”

Giang Di vui vẻ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Ngay sau đó hai người bắt đầu công cuộc tìm kiếm.

Mục tiêu cùa Giang Di rất tùy ý, chỉ tìm kiếm sơ bộ một vài nơi.

Đáng tiếc, trừ đá vụn ra thì chỉ có bùn lầy.

Ngoài ra còn đào được một số bộ xương khổng lồ của những sinh vật vô danh.

Những bộ xương này hẳn là một trong số những món ăn của anh chàng đẹp trai năm xưa.

Mục tiêu của Tông Thận ngược lại rất rõ ràng.

Hắn chạy thẳng đến địa điểm được đánh dấu gần nhất, là một mảnh đất gần sát với đống đá vụn.

Tông Thận lấy thanh đao Khoan Nhận ra làm cái xẻng, bắt đầu đào bới từ vị trí mục tiêu.

Chỉ trong chốc lát đã đào ra được một cái hố nhỏ.

“Keng!”

Hình như lưỡi đao đụng phải vật cứng gì đó.

Âm thanh của tiếng kim loại va chạm nhau vang lên.

Tông Thận rút thanh đao ra, cắm ở một bên, rồi đưa tay vào trong hố lục soát.

Chỉ chốc lát sau, hắn đã mò được một mảnh đồ to cỡ bằng lòng bàn tay, tính chất cứng rắn, cảm giác lạnh như băng.

Mảnh đồ vật này đang cắm trong lòng đất, bị hắn trực tiếp rút ra.

Hắn lau đi bùn đất trên bề mặt.

Một mảnh vảy đen nhánh lộ ra.

Khắp mảnh vảy này đều là màu đen nặng nề, không phản quang, không trong suốt, tính chất có phần giống như kim loại, cảm giác khi cầm trên tay lại giống như một chất sừng nào đó, độ lớn chỉ chừng bằng lòng bàn tay, đặt trên tay không có sức nặng gì.

Nếu như nhìn kỹ lại, còn có thể phát hiện bên trên còn có từng vòng tròn hoa văn giống như vòng tuổi.

“Vảy rồng bong tróc (màu tím)”

“Vảy rồng bong tróc hơi mài mòn, tính chất chắc chắn, sức nặng nhẹ nhàng, là một loại vật liệu để rèn cực kỳ ổn.”

(Giống như mảnh da đầu của nhân loại, cự long cũng sẽ bong tróc một số mảnh vảy)

Quả nhiên là vảy rồng, chỉ tùy tiện một mảnh vảy rồng bong tróc đã là một vật liệu cực kỳ hiếm có.

Quả thật toàn thân của con cự long kia đều là báu vật.

Khó trách luôn có dũng sĩ muốn giết rồng.

Giang Di ở một bên nhìn vảy rồng trong tay Tông Thận, vẻ mặt bắt đầu trở nên sốt ruột.

Đây là vật liệu để rèn cực kỳ hiếm có, cho dù bản thân mình không dùng đến, mang ra bày bán ở chợ cũng có thể đổi lấy được rất nhiều tài nguyên.

“Đúng thật là có bảo bối à!”

Nàng vội vàng lấy thanh trường kiếm trắng ra, ra sức đào bới trên mặt đất.

Động lực, không phải vậy là có rồi sao?

Tông Thận không thèm để ý đến chuyện này.

Hắn đi về phía một điểm đánh dấu gần nhất.

Long sào to như thế tổng cộng chỉ có mười mấy điểm đánh dấu, Giang Di đào bới loạn xa như thế, rất khó có được thu hoạch gì.

Lần này địa điểm đánh dấu mà hắn chọn nằm ở cạnh khu vực đống đá vụn.

Tông Thận vận chuyển đá vụn, dời xác của cột đá và tượng đá đi, cẩn thận tìm kiến phía dưới của đống phế tích.

Rất nhanh đã có phát hiện.

Bên dưới đống phế tích, lại có một thanh kiếm gãy bị đè lên.

Đây là một thanh kiếm hai tay, trên bề mặt điêu khắc những hoa văn kỳ lạ.

Thân kiếm hết sức rộng, bề rộng độ chừng lớn bằng một bàn tay.

Mũi kiếm và thân kiếm cho thấy được độ dày nhất định.

Đây là một thanh trọng kiếm có thể chém rách da thịt và thấu xương cốt.

Tông Thận cầm chuôi kiếm, chậm rãi rút từ trong đống phế tích ra.

Cho dù là dựa vào điểm sức mạnh của hắn cũng cảm thấy thanh trọng kiếm trong tay nặng trịch.

Phần đỉnh của thanh trọng kiếm này đã đứt gãy rồi.

Vết nứt lan ra từ vị trí trung tâm đến hết phần cán, nhưng mà thân kiếm, thì chưa hoàn toàn bị bung ra, tổng thể chỉ còn lại khoảng hai phần ba thân kiếm, tổng độ dài khoảng một mét hai.

Chỉ có điều chuôi kiếm chỉ có bốn mươi centimet.

Có thể phỏng đoán, nếu như thanh trọng kiếm này chưa từng bị hư hại, tổng độ dài có thể đạt đến một mét sáu.

Nơi dày nhất của thân kiếm lên đến gần một centimet rưỡi!

Dùng loại chiến kiếm cỡ lớn này để chiến đấu, quả thật là giống như đang cầm nửa cánh cửa vung vẫy!