Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

(Lại là một chiến sĩ chết trong tay cự long Bor Kaiser, mảnh ký hiệu này là di vật của hắn, cũng là huy chương vinh dự của đoàn kỵ sĩ Long Duệ, đại diện cho việc vị kỵ sĩ này đã từng lập được nhiều chiến công hiển hách.

Đầu tiên ngươi có thể tự đeo trước, đợi đến khi có cơ hội đi đến cự thành Lenturks sẽ giao trả cho đoàn kỵ sĩ Long Duệ sau, có thể có được tình hữu nghị của đoàn kỵ sĩ là một lợi ích rất lớn đối với sự phát triển của ngươi)

Tông Thận lập tức đeo ký hiệu lên người.

Giang Di nhìn ánh sáng độc nhất của trang bị màu tím kia một cách thèm thuồng.

Đây nào phải cuộc thi tìm báu vật, rõ ràng là nhìn hắn một mình tỏa sáng!

Lúc khiến nàng đau lòng nhất, nàng lại đồng ý!

Những món báu vật tìm được nàng không có cách nào chấm mút!

Những kẻ may mắn đừng hòng được chết tốt!!

Giang Di lặng lẽ vẽ vòng tròn nguyền rủa hắn.

Bất luận thế nào nàng cũng không ngờ tới, tên Tông gì gì đó chẳng phải là kẻ may mắn gì, chẳng qua là có được một ít phụ trợ tùy thân mà thôi.

Sau khi đeo ký hiệu Bất Khuất lên người, thuộc tính của Tông Thận lại một lần nữa tăng lên.

Sức mạnh tăng lên đến 38 điểm, nhanh nhẹn tăng lên đến 25 điểm, mị lực cũng tăng lên tới 20 điểm.

So với lúc mới bước vào đây, thuộc tính và thực lực của hắn đều có sự tăng trưởng cực kỳ rõ ràng.

“Ha ha, di tích này cũng thật là không tệ.”

“Lãnh chúa Giang ngươi còn đào nữa không?”

Tâm trạng Tông Thận không tệ, nhìn gì cũng đều đặc biệt thuận mắt.

“Đào! Ta đào thêm một lúc nữa!”

Giang Di cắm thanh trường kiếm trắng nàng dùng để đào bới vào cái hố trước mặt, quay người bước nhanh đi ra khỏi hang.

“Ta đi kêu binh lính của ta đến giúp ta đào!”

Chỉ chốt lát sau nàng đã dẫn theo sáu vị binh lính thủ hạ đi vào, bắt đầu đào bới khắp nơi!

Tông Thận nhún nhún vai, thứ tốt trong động nham thạch đều bị hắn đào sạch cả rồi, Giang Di chắc chắn bận rộn vô ích rồi, tùy nàng thôi.

“Lãnh chúa Giang, ta đi xem rương báu vật một chút, ngươi có muốn cùng đi không.”

Hắn đi về phía vị trí của ba cái rương báu vật trong động nham thạch kia, chào hỏi Giang Di một tiếng.

Sau khi Giang Di nghe đến hai từ rương báu vật liền quyết đoán gật đầu.

Nàng dặn dò binh lính thủ hạ tiếp tục tìm kiếm bảo vật bị bỏ sót trong động nham thạch, còn bản thân nàng thì đứng dậy đi đến bên cạnh Tông Thận.

So với việc đào báu vật, thì vẫn là rương báu vật thơm hơn một chút!

Trước mặt bọn họ là hai rương báu vật màu trắng bạc và một rương báu vật bằng đồng cổ.

Ba cái rương báu vật đều ở cùng một vị trí, xếp theo hình tam giác.

“Lại có đến hai cái trắng bạc!”

“Từ trước đến nay ta còn chưa bao giờ mở được rương báu vật trắng bạc!”

Giang Di hết sức cảm khái nói!

Lúc trước toàn bộ tâm tư của nàng đều để trên hòm báu.

Nếu không phải Tông Thận kéo nàng đi dò tìm báu vật trong hang động, nàng còn hận không thể lập tức mở hòm báu ra.

“Lãnh chúa Tông, để lại một hòm báu cho ta mở đi, tay của ta gần đây thơm lắm...”

Giang Di kích động nói.

Giống như là đang đập hộp mù ( hộp quà chứa đồ chơi bí ẩn), luôn ngập tràn chờ đợi khoảnh khắc được mở ra.

Tông Thận nghe vậy, duỗi tay khẽ chắn trước mặt nàng.

“Đừng vội, ta xem thử trước đã!”

Hắn lại không hề lạc quan với những hòm báu xuất hiện cùng nhau như thế này.

Nhìn từ kinh nghiệm mở hòm nhiều lần của hắn.

Mỗi khi có hai hoặc là trên hai cái hòm báu đồng thời xuất hiện, thì trong số đó nhất định có một cái sẽ là bẫy rập.

Hơn nữa những hòm báu này đám sĩ binh và dân bản xứ có thể phát hiện, nhưng mà không cách nào mở ra.

Rõ ràng đều là bút tích của hệ thống lãnh chúa.

Cho nên hắn không thể để Giang Di tuỳ tiện mở những hòm báu này ra.

Cần phải xem xét trước một lượt mới được.

Hắn không muốn bị khí độc làm cho hôn mê, cũng không muốn bị ma pháp bạo tạc kịch liệt nổ cho chết.

Tông Thận khẽ nheo mắt lại, bắt đầu xem xét kĩ lưỡng từng hòm báu trước mặt.

Trước tiên hắn nhìn về phía hai cái hòm báu bạc trắng.

“Hòm báu”

“Một cái hòm báu chưa rõ, không ai biết có thể mở ra được thứ đồ gì”

(Hòm báu không có vấn đề, có thể yên tâm mở ra)

...

Vượt ngoài dự tính của hắn chính là, hai cái hòm báu này vậy mà lại không có vấn đề.

Như vậy thì chân tướng chỉ có một, hắn lại nhìn về phía hòm báu đồng cổ.

“Hòm báu đồng cổ”

“Một cái hòm báu đồng cổ chưa rõ, không ai biết có thể mở ra được thứ gì”

(Hòm báu này là một cái bẫy, một khi mở ra sẽ phát sinh ảnh hưởng bị ma pháp biến dê, biến thành một con cừu nhảy nhót tung tăng, liên tục trong 24 tiếng, trong lúc đó sẽ mất hết tất cả công năng của lãnh chúa)

Quả nhiên là bẫy, còn là biến thành dê?

“Hai hòm báu này có thể mở ra, còn hòm báu đồng cổ này có vấn đề.”

Tông Thận suy nghĩ, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.

“Có vấn đề? Hòm báu cũng có thể có vấn đề sao?”

Giang Di có chút hoài nghi, nàng mở hòm báu không nhiều, đương nhiên không biết trong hòm báu còn có cạm bẫy.

Về phần trong kênh cũng hiếm khi có người đề cập đến.

Suy cho cùng thứ đồ chơi này hoặc là không chạm đến, một khi chạm đến mấy ai có thể đề kháng trước sự dụ hoặc của hòm báu.

Một khi mở hòm báu có cạm bẫy chỉ có kết quả không chết cũng bị thương.

Gặp phải các loại tấn công, hoặc là bị trúng phải ma pháp kì lạ cổ quái.

Tông Thận nghiêm túc gật đầu.

“Đúng vậy, trong một lần xuất hiện nhiều hòm báu, tất nhiên sẽ có một cái là cạm bẫy.”

“Đây là kinh nghiệm tổng kết ra được từ bài học xương máu.”

Hắn nói không sai, quả thực là bài học xương máu, đến từ bài học xương máu của những lãnh chúa khác.

Thứ đồ chơi này đúng là thần khí dùng để bẫy người.

Dù sao thì bản thân rương báu đã là một món mồi nhử tốt nhất.

Giang Di vẫn nửa tin nửa ngờ.

Tông Thận đã phất tay, thu hòm báu đồng cổ vào trong ngăn trữ vật.

“Thứ đồ nguy hiểm thế này, vẫn là để ta nhận lấy thì hơn.”

“Nếu không tổn thương đến những lãnh chúa vô tội kia thì không hay.”