Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Còn tôi thì sao? Sinh ra trong một gia đình nghèo khó, bố mẹ lại trọng nam khinh nữ. Sau khi ly hôn, ai cũng lần lượt dựng nên mái ấm riêng, nhưng không một ai chịu nhận tôi. Cậu biết cảm giác bị đối xử như một quả bóng cao su, bị người này đẩy sang người kia, phải sống nhờ nơi nhà họ hàng là thế nào không?”
“Từng phút từng giây đều bị người ta coi thường, thậm chí chỉ cần ăn thêm một miếng cơm cũng sẽ bị mắng một trận. Tôi rất đói… lúc nào cũng đói. Chỉ dám len lén giấu một cái bánh bao, đến đêm trốn vào trong chăn, vừa khóc vừa ăn bánh.”
Nước mắt như chuỗi ngọc bị cắt đứt, không ngừng tuôn trào trên gương mặt Lục Kiều.
Cô ta khẽ đưa tay vuốt nhẹ bụng mình, như muốn xoa dịu ký ức đói khát đã in sâu vào tận xương tủy từ thuở bé.
Nỗi bất hạnh đó, như thể đã định trước cả đời cô ta sẽ chẳng bao giờ có được một kết cục viên mãn.
“Khi còn nhỏ, tôi rất ao ước được như những đứa trẻ khác: ăn no, mặc đẹp, có cả đống đồ ăn vặt, được bố mẹ và người thân yêu thương. Nhưng tôi… tôi sống như một cọng cỏ dại không ai đoái hoài, mặc người giẫm đạp.”
Sắc mặt Lục Kiều bỗng trở nên kỳ dị, cả người toát ra một thứ tuyệt vọng nặng nề, như bao phủ bởi tử khí đen kịt.
“Một cọng cỏ dại không ai để mắt, ai cũng có thể sỉ nhục, giẫm đạp. Bởi vì ai cũng biết, chẳng có ai sẽ vì cỏ dại mà che mưa chắn gió. Dù có bị nghiền nát dưới bùn đất, cũng chẳng ai quan tâm.”
Lục Kiều đột nhiên bật cười, cười đến mức không đứng thẳng nổi, cười trong nước mắt, cười đến điên dại.
Cô ta chẳng hề che giấu những vết sẹo đáng sợ trên người, cứ thế phơi bày tất cả trước mọi người.
Trái tim Giản Ninh chợt thắt lại. Trước giờ, cô ấy chưa từng nghe Lục Kiều kể về quá khứ như vậy.
Trong phòng thẩm vấn, tất cả mọi người đều lặng người nhìn dáng vẻ điên cuồng của cô ta, không ai nói nên lời.
Một tuổi thơ may mắn có thể chữa lành cả đời người. Nhưng một tuổi thơ bất hạnh có dùng cả đời cũng khó lòng chữa khỏi.
Một lúc sau, Lục Kiều ngừng cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào Giản Ninh:
“Cậu giống như tấm gương phản chiếu lại cuộc đời tôi, có tất cả những gì đẹp đẽ nhất của thế gian. Còn trái tim tôi thì đã vỡ vụn từ lâu, mãi mãi bị giam cầm trong vũng lầy dơ bẩn, chẳng bao giờ chạm tới ánh mặt trời.”
“Cho nên, tôi không cam tâm! Tôi ngưỡng mộ cậu, tôi ghen tị với cậu, tôi hận đến mức chỉ muốn hủy diệt cậu!”
[Đây chẳng phải là phiên bản sống của An Lăng Dung sao?]
[Thật sự rất khó mà bình tĩnh nổi...]
[Chỉ vì bản thân đau khổ mà có thể tổn thương người vô tội sao? Hơn nữa còn là người từng giúp đỡ mình...]
[Đừng bao giờ coi thường sức mạnh của lòng đố kỵ.]
[Ghen tị thật sự có thể khiến con người thay đổi hoàn toàn.]
[Đây chẳng phải là phiên bản đời thực của mấy vụ mạng hot có hàng triệu follow bị bạn cấp 1 hãm hại thảm khốc sao?]
[Lầu trên, tôi cũng vừa thấy cái hot search đó. Người xưa có câu “tài không để lộ, giàu không khoe hương”, quả thật rất có lý. Có những lúc, lòng đố kỵ đúng là thứ đáng sợ nhất.]
[Giờ tôi đã bắt đầu hiểu tại sao những người giàu sau này lại hay tránh xa người quen cũ. Trông thì máu lạnh, thật ra là tỉnh táo, vì an toàn là trên hết.]
[Ghen tị và tự ti là những thứ rất khó hóa giải, trừ khi người ta sống tốt hơn hẳn mình.]
[Haiz, đáng giận thì cũng có chỗ đáng thương. Tuổi thơ của Lục Kiều đúng là quá bi thảm mà…]
[Trên đời người đáng thương thì nhiều lắm, nhưng đâu phải ai cũng giống cô ta, nhận ơn rồi quay lại hại người như một con sói mắt trắng? Làm ơn phân biệt rõ, đừng dễ dãi đồng cảm với tất cả mọi người!]
[Tôi cũng chỉ hơi cảm khái chút thôi mà, đâu có nói gì sai quá đáng đâu, có cần phản ứng mạnh vậy không!?]
[Thôi đừng cãi nữa, đừng gây war nữa!]
[Hai bạn này tĩnh chút, hòa khí sinh tài đấy!]
Khung bình luận trong phòng livestream sôi trào, ai nấy đều sục sôi cảm xúc, liên tục bày tỏ quan điểm của mình.
Giản Ninh hít sâu một hơi, ánh mắt thương hại dành cho Lục Kiều đã hoàn toàn biến mất.
Giọng cô ấy lạnh băng:
“Lục Kiều, chuyện cậu bất hạnh, không phải do tôi gây ra. Vậy cậu lấy tư cách gì mà muốn tôi phải trả giá cho cuộc đời bất công của cậu?”
[Mới nãy tôi còn suýt bị Lục Kiều bán thảm làm mềm lòng.]
[Thố Thố tỉnh táo quá!]
[Đúng rồi, từ chối bị người ta chơi chiêu khổ nhục kế!]
[Từ chối bị người khác tính kế, bắt đầu từ một lần livestream!]
[Người như Lục Kiều đúng là rác rưởi! Ai từng làm tổn thương cô ta thì cô ta đi tìm họ tính sổ. Dựa vào đâu mà bắt Thố Thố phải chịu khổ cùng cô ta?!]
Phòng livestream ngập tràn những làn đạn tán dương Thố Thố – tức Giản Ninh, và phẫn nộ với hành vi của Lục Kiều.
Lục Kiều cười khổ một tiếng:
“Ninh Ninh… Có lẽ bây giờ cậu sẽ không còn tin nữa… Nhưng thật sự, tôi từng rất biết ơn cậu, biết ơn cả chú dì. Tôi từng nghĩ chỉ cần mình tốt nghiệp, tìm được một công việc ổn định là sẽ có thể báo đáp mọi người đàng hoàng…”
“Chỉ là… tất cả đều bị thằng súc sinh Lưu Chấn phá hỏng!” Ánh mắt Lục Kiều bỗng đỏ rực, trong mắt ngập tràn thù hận.
Cô ta và Lưu Chấn là đồng hương, cùng đến từ một vùng quê nghèo heo hút. Cùng là người xuất thân cơ cực, cùng trải qua những năm tháng khổ sở, nên giữa họ hình thành một thứ đồng cảm khó diễn tả.
Cô ta từng thấy ở cậu ta sự “thấu hiểu”, sự đồng điệu.
Chính cảm giác đó khiến cô ta hoàn toàn buông lỏng cảnh giác và rơi vào bẫy.
Hơn một tháng trước, Lưu Chấn hẹn cô ta đến một nơi, còn đưa cho cô ta một ly trà sữa.
Kết quả là, sau khi uống xong chưa bao lâu, cô ta liền bất tỉnh nhân sự.
Lúc tỉnh lại, mọi chuyện đã không thể cứu vãn. Tên súc sinh Lưu Chấn ấy, thậm chí còn chụp không ít ảnh và quay video để uy hiếp cô ta.
“Nếu mày dám báo cảnh sát hoặc trốn khỏi tay tao, ông đây lập tức tung hết mấy thứ ảnh và clip kia lên mạng! Dù sao ông cũng không muốn sống nữa, chết thì chết, nhưng trước khi chết phải kéo thêm người chôn cùng, không lỗ!”
Lục Kiều vĩnh viễn không quên được ánh mắt độc ác và vẻ mặt điên cuồng của Lưu Chấn khi nói ra những lời đó. Cô ta biết cậu ta không nói chơi. Cậu ta nói được thì làm được.
Tên súc sinh như Lưu Chấn, đã hoàn toàn vặn vẹo, biến thái đến cực điểm!
Trong mắt Lục Kiều lóe lên một tia điên dại:
“Kể từ ngày hôm đó, trong đầu tôi bắt đầu vang lên một giọng nói... nó cứ dụ dỗ tôi: chỉ cần khiến cuộc sống của cậu trở nên thê thảm, tôi sẽ có thể cướp lấy vận mệnh của cậu, có được một cuộc đời suôn sẻ giống như cậu.”
“Đây có thể là cơ hội duy nhất để tôi thay đổi số phận, tôi nhất định phải nắm lấy!”
[Má ơi, con nhỏ này điên thật rồi!]
[Ghê quá, buồn nôn thật sự.]
[Cô ta làm tôi phát tởm!]
[Rốt cuộc cô ta muốn nói gì? Bị đa nhân cách à?]
[Tôi thấy Lục Kiều chỉ đang giả điên để trốn tội, mọi người đừng mắc bẫy đấy nhé!]
[Đúng rồi! Đừng mắc bẫy, nhất định phải để Lục Kiều chịu trừng phạt của pháp luật!]
Chỉ trong chớp mắt, hầu như tất cả người xem trong phòng livestream đều cho rằng Lục Kiều đang giả điên.
Ánh mắt Tang Nguyễn lóe lên một tia suy tư. Cô đang cân nhắc, lời Lục Kiều nói, chẳng lẽ có liên quan đến luồng hắc khí kia bám trên người cô ta?
Hoặc cũng có thể, thứ hắc khí đó có thể mê hoặc lòng người, khơi lên những ham muốn sâu kín nhất trong tâm trí?
Nhưng dù là gì, ánh mắt Tang Nguyễn nhìn về phía Lục Kiều lại chẳng hề có chút thương xót.
Lục Kiều quả thật từng bị tổn thương, từng đáng thương. Nhưng nếu trong lòng cô ta không có ý niệm xấu xa, sao lại bị mê hoặc, sao có thể xuống tay với người từng đối xử tốt với mình nhất?
Lục Kiều đến nước này, suy cho cùng, chính là do lòng đố kỵ mà cô ta luôn giấu sâu trong tâm mà ra.