Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Thiếu nữ khẽ mấp máy môi, miệng liên tục niệm chú. Ngay sau đó, tấm quang thuẫn chợt bừng sáng, trong chớp mắt liền khuếch tán ra ngoài, mang theo thế mạnh ngàn quân đâm thẳng về phía quái vật hình người.
"Ầm!"
Cú va chạm khiến quái vật bị đẩy lùi dữ dội, thân thể uốn cong quỷ dị, khí thế suy giảm rõ rệt. Rõ ràng cú đánh này khiến nó bị thương không nhẹ.
Thiếu nữ chậm rãi đứng dậy, đôi tay được bao phủ bởi linh khí trắng tinh óng ánh. Ánh mắt cô bình tĩnh, lạnh như băng, không chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào sinh vật hình người lơ lửng giữa không trung.
“Ha ha ha ha…”
Lại là tiếng cười gằn ghê rợn, vọng ra từ giữa màn sương đen. Đôi mắt đỏ như máu bên trong liên tục lập lòe, tràn ngập ác ý.
"Lão phu còn tưởng kẻ nào không biết sống chết dám phá chuyện tốt của ta, không ngờ lại là một nha đầu miệng còn hôi sữa! Một người phàm ở thế giới hiện đại, mà lại cản được một đòn của lão phu… Chẳng lẽ là hậu nhân của Huyền môn thế gia nào đó?"
Giọng nói của quái vật hình người the thé, đầy tạp âm méo mó, như rắn độc lè lưỡi, khiến người nghe rợn tóc gáy.
Thiếu nữ mang khí chất như sương tuyết, đôi mắt phượng dần dần ngưng tụ sát khí, lạnh lùng hỏi lại:
“Thứ dơ bẩn như ngươi, rốt cuộc đang giở trò gì?”
Quái vật hình người lượn lờ trên không trung, cười khanh khách đầy tà khí:
“Ha ha ha ha… Người không biết thì không sợ. Nể tình ngươi còn nhỏ tuổi, nếu chịu bái lão phu làm sư phụ, ta có thể tha cho ngươi chuyện phá rối ban nãy, coi như không truy cứu…”
“Nếu không thì…”
Đôi mắt máu trong sương đen vụt sáng lên sát ý sắc bén, khiến người khác lạnh sống lưng. Mối đe dọa trong câu nói chẳng cần nói rõ cũng đã rành rành trước mắt.
Tang Nguyễn khẽ cong khóe môi, chậm rãi cất tiếng:
“Vậy phải xem bản lĩnh của ‘môn hạ’ ngươi thế nào, có đủ sức mời nổi vị đại Phật như ta không.”
Quái vật hình người: “…”
Nha đầu này còn trẻ mà cái miệng không nhỏ chút nào.
Nhưng nghĩ đến việc cô là thiên tài hiếm có trong vạn người của Huyền môn, mà hắn ta thì đang cần nhân lực cho bá nghiệp lớn lao, cũng chẳng ngại giải thích cho cô hiểu thêm vài điều.
Chỉ thấy quái vật hình người hóa thành một làn sương đen, lượn lờ quanh người Tang Nguyễn, giọng nói đầy dụ dỗ:
“Tiểu nha đầu, thế giới này chỉ là một mảnh trời đất nhỏ nhoi. Ngoài kia còn có những thế giới rộng lớn và mạnh mẽ hơn nhiều. Chỉ cần đại sự của lão phu thành công, thì có thể phá vỡ xiềng xích nơi đây, dẫn đường tiến vào kỷ nguyên cường thịnh mới!”
“Ngươi có nguyện ý theo lão phu, cùng nhau tạo dựng bá nghiệp vĩ đại đó không?”
Tang Nguyễn hơi nhíu mày, trong mắt thoáng vẻ trầm ngâm.
Cái sinh vật xấu xí này… chẳng lẽ đang nói đến giới Tu Tiên?
Cô làm ra vẻ như thật sự nghiêm túc suy nghĩ, hứng thú hỏi:
“Vậy sao? Không biết ngươi định làm cách nào để thành tựu đại nghiệp đây? Dù sao cũng phải nói một chút về thực lực của mình chứ. Nói hay đến vậy, ai biết được ngươi có đang nói khoác không?”
Từ trong làn sương đen ấy vang lên một tràng cười quái đản:
“Tà niệm của thế gian đều là chất dinh dưỡng nuôi dưỡng bản tọa. Sát sinh, trộm cắp, tà dâm, vọng ngữ, chứng dối, lời độc ác, lời nịnh hót, tham lam, sân hận, tà kiến,... tất cả những dục vọng đen tối ẩn sâu trong lòng người đều có thể trở thành nguồn sức mạnh vô tận cho bản tọa!”
“Bản tọa còn có thể nhập vào thân thể bất kỳ ai, ăn mòn linh hồn kẻ đó, kích phát dục vọng tà ác trong lòng họ, rồi từng bước khống chế tâm trí họ!”
Tang Nguyễn chớp chớp mắt, giọng vô tội nói:
“Nếu ngươi lợi hại như vậy, cần gì phải để một tiểu nha đầu như ta theo ngươi chứ? Hơn nữa, người thường như Đường Đường vốn không thể gây thương tổn gì cho ngươi, sao ngươi cứ nhất quyết muốn giết bọn họ vậy?”
“Hà hà hà hà…” Lại một tràng cười giả tạo vang lên.
Ngay sau lưng Tang Nguyễn, không biết từ bao giờ đã có một làn sương đen mơ hồ xuất hiện. Làn sương ấy xoáy quanh rồi dần ngưng tụ, cuối cùng hóa thành một hạt giống to cỡ viên ngọc trai.
Hạt giống ấy âm thầm tiến sát về phía cô, không một tiếng động.
Sương đen xoay quanh Tang Nguyễn, không ngừng dâng lên, vặn vẹo, rồi lại kết thành hình một quái vật mang hình người với thân thể đen kịt.
Hai luồng sáng đỏ như máu lóe lên nơi đôi mắt, khóa chặt lấy Tang Nguyễn, như muốn hút linh hồn cô vào, giọng nói vang lên đầy dụ dỗ:
“Chỉ cần cướp lấy vận khí trong cơ thể của những đứa được Thiên Đạo chọn làm ‘con cưng’ ở thế giới này, thì có thể khiến sức mạnh của Thiên Đạo ở tiểu thế giới này suy yếu. Đến lúc đó, bản tọa sẽ phá được gông cùm xiềng xích, thoát khỏi sự trói buộc của Thiên Đạo, trở thành một tồn tại thật sự vô địch!”
“Đi theo bản tọa, giết hết đám ‘con cưng của trời’ kia! Bản tọa hứa với ngươi, nhất định sẽ đưa ngươi cùng ta bước vào một thế giới mới hùng mạnh huy hoàng!”
Giọng quái vật mang theo sự kích động, đôi mắt máu chứa đầy tham lam và tàn nhẫn.
“Phốc!”
Ngay khoảnh khắc viên hạt giống kia định lén chui vào lưng Tang Nguyễn từ phía sau, toàn thân cô bất ngờ phát sáng, một tầng thuẫn sáng trắng kết tụ từ linh quang chói mắt hiện ra, đẩy văng hạt giống kia ra xa một khoảng.
Tang Nguyễn mỉm cười nhưng không giấu vẻ giễu cợt, mắt lạnh nhìn chằm chằm vào sinh vật hình người quái dị kia, nhàn nhạt nói:
“Thứ đồ xấu xí như ngươi, không biết liêm sỉ cũng thôi đi, lại còn chơi trò đánh lén sau lưng à?”
Đôi mắt đỏ ngầu của quái vật nheo lại, vốn dĩ hắn ta định nhân lúc cô gái này chưa kịp phòng bị mà gieo tà chủng vào cơ thể cô, để sau này có thể hoàn toàn khống chế cô, dùng cô trừ khử “con cưng của trời” của tiểu thế giới này, là những người mang vận khí chính đạo.
Không ngờ nha đầu này lại cảnh giác đến thế!
Xem ra, chỉ còn cách cưỡng ép gieo tà chủng thôi!
“Hừ, không uống rượu mời lại thích uống rượu phạt!”
Từ đôi mắt đỏ máu của hắn ta bắn ra từng tia huyết quang, thân hình hắn ta bỗng uốn lượn vặn vẹo như rồng quỷ lượn lên, phát ra tiếng gào quái dị, vọt thẳng về phía Tang Nguyễn.
Tang Nguyễn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, toàn thân phủ một lớp linh quang trắng nhạt, phát ra ánh sáng dịu mà uy nghiêm.
“Thống Tử, đưa kiếm tới!”
Vừa dứt lời, một thanh trường kiếm trong suốt, quanh thân kiếm bốc lên hơi sương lạnh buốt, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, xuất hiện trong tay phải Tang Nguyễn.
Đây chính là bản mạng pháp khí của cô ở giới Tu Tiên: Băng Ngọc Kiếm, vẫn luôn được Thống Tử cất giữ.
Băng Ngọc Kiếm phát ra tiếng ngân nga khe khẽ. Tang Nguyễn và thanh kiếm tâm ý tương thông, rõ ràng cảm nhận được sự vui mừng trong lòng kiếm linh.
Tang Nguyễn khẽ nhếch môi cười, tay phải vung nhẹ một chiêu kiếm hoa đầy khí thế:
“Băng Ngọc, cùng ta tiễn thứ xấu xí này xuống địa ngục một chuyến!”
Thân kiếm Băng Ngọc lập tức sáng rực, ánh sáng lóe lên liên tục như đáp lại lời chủ nhân.
Tang Nguyễn tay phải cầm kiếm, đối đầu với quái vật hình người, kiếm phong va chạm kịch liệt.
Ngón trỏ tay trái liên tục kết ấn, vẽ ra từng đạo phù văn kim sắc lơ lửng giữa không trung.
Băng Ngọc Kiếm phát ra từng tiếng ngân thanh trong trẻo, kiếm khí sương trắng tung hoành trong vùng hắc vụ, nơi đi qua, hắc khí tự động lùi xa ba thước.
Tang Nguyễn nhẹ giọng niệm chú:
“Thiên thanh y ninh, lục hợp vô cương, linh đài minh bạch, tâm tư vô hướng…”
Theo giọng nói thanh lãnh không ngừng ngân vang, những phù văn kim sắc kia như có linh tính, tự mình bay lượn giao nhau, cuối cùng dệt nên một tấm lưới khổng lồ.
Ngay khi quái vật hình người phát ra mấy luồng hắc khí định công kích Tang Nguyễn, tấm lưới kim sắc kia liền chụp thẳng xuống đầu hắn ta!
“Phập!”
“Đùng!”
Quái vật hình người và mấy luồng hắc khí va mạnh vào lưới, thân hình to lớn của hắn ta khựng lại giữa không trung, vặn vẹo dữ dội, liều mạng giãy giụa nhằm thoát khỏi trói buộc.
“Rốt cuộc ngươi là ai?!”
Hắn ta rít lên thảm thiết:
“Ngươi là tu sĩ giới Tu Tiên?!”
“Chắc chắn là thế! Thế giới nhỏ bé này đã bước vào thời kỳ pháp mạt, căn bản không thể có người Huyền môn còn đủ sức làm ta bị thương!”