Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đường Đường bước tới trước mặt cảnh sát, ánh mắt kiên định:
“Đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo án. Bố mẹ tôi đã bỏ rơi con nhỏ, cố ý gây thương tích, thậm chí mưu sát không thành!”
Vị cảnh sát trước mặt gật đầu với vẻ mặt nghiêm nghị. Trong đoạn video thu được từ điện thoại, mẹ Đường thừa nhận đã từng vứt bỏ Đường Đường khi cô mới bốn tuổi.
Hình ảnh người bố đánh đập Đường Đường, người mẹ thì cầm kéo định giết cô, tất cả đều rõ ràng, không thể chối cãi.
Thứ chờ đợi họ chính là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất của pháp luật.
Lúc này, bố mẹ Đường Đường dần dần tỉnh lại. Khi mắt nhìn thấy cô ấy, vẫn mang theo thù hận như nhìn kẻ thù giết con.
Miệng không ngừng gào thét:
“Đều tại mày, tại mày mà em trai mày mới chết!”
“Sao không phải mày chết thay nó hả?”
Thậm chí còn định lao tới đánh Đường Đường, nhưng đã bị cảnh sát khống chế ngay lập tức, còn bị còng tay dẫn đi.
Cùng lúc đó, một cảnh sát khác bước tới, trên tay cầm một phong thư:
“Chúng tôi tìm thấy một lá thư tuyệt mệnh trong phòng Đường Mặc.”
Anh cảnh sát nhíu mày, giơ lên một chiếc túi vật chứng bên trong có một lọ thuốc, giọng nói nặng nề:
“Đường Mặc viết rằng cậu ấy không muốn tiếp tục chịu đựng những cơn đau hành hạ nữa, nên đã chọn cách uống thuốc độc để kết thúc tất cả. Tuy nhiên, mọi kết luận cụ thể vẫn phải chờ kết quả giám định pháp y và kiểm tra độc dược.”
Mẹ Đường điên cuồng lắc đầu, giọng khản đặc, gào lên giận dữ:
“Không thể nào! Tôi đã dùng thuật đổi mệnh để đổi vận mệnh của con nghiệt chủng đó cho Tiểu Mặc, nó phải sống thọ đến trăm tuổi, sao có thể tự sát được! Cảnh sát, nhất định là con nghiệt chủng đó đã đầu độc Tiểu Mặc! Mau bắt nó lại cho tôi!”
Viên cảnh sát nghiêm nghị ngắt lời bà ta, dập tắt cơn kích động đang dâng trào:
“Chúng tôi phá án dựa trên chứng cứ, tuyệt đối không đổ oan người tốt, cũng không bỏ qua kẻ xấu.”
Mấy cảnh sát tại hiện trường đều nghĩ rằng bà mẹ này sau khi mất con thì bị sốc đến hoang tưởng, đến mức còn bịa ra chuyện “bùa đổi mệnh” vô căn cứ.
Đợi Tang Nguyễn làm xong bản ghi chép và một lần nữa bước ra khỏi đồn cảnh sát, trời đã khuya.
“Đinh! Chúc mừng chủ nhân đã thành công cứu vớt một mục tiêu nhiệm vụ. Do giá trị vận khí được vãn hồi cực cao, người nhận được 5000 điểm tích lũy!”
“Đánh bại một phân thân của Huyết Minh U, thưởng 10.000 điểm tích lũy!”
Giọng của Hệ thống vang lên đầy phấn khích, đến mức còn mang theo chút run rẩy vì quá kích động.
Ngay lúc đó, từ bầu trời rọi xuống hơn mười luồng kim quang rực rỡ, toàn bộ đều nhập vào cơ thể Tang Nguyễn. Công đức tích lũy đợt này thật sự là quá dồi dào!
Vừa nghe được số điểm tích lũy, đôi mắt Tang Nguyễn lập tức sáng rực lên vì mừng rỡ. Phát tài rồi, phát tài thật rồi!
Đường Đường là một trong những người có vận khí mạnh nhất trong hàng ngàn người kia, không ngờ sau khi giúp cô ấy vượt qua vận rủi, lại còn nhận được món quà bất ngờ như thế này.
Tang Nguyễn vui sướng xoa tay, giờ phút này cô đúng là một “tiểu phú bà” với 15.000 điểm tích lũy trong tay!
Có khoản “tài sản kếch xù” này, cô nhất định phải suy nghĩ kỹ xem nên tiêu xài thế nào mới đáng đồng tiền.
Chỉ tiếc là niềm vui ấy không kéo dài được bao lâu, bởi ngay sau đó, giọng Hệ thống lại vang lên:
“Chủ nhân thân mến, xin nhắc nhở: Mỗi khi tiêu hao 100.000 điểm tích lũy, sẽ có thể đổi lấy manh mối về một người đồng đội tiềm năng trong thế giới nhỏ này.”
“Gì cơ? 100.000 điểm?!” Giọng Tang Nguyễn cao vút, tức đến nỗi suýt thì hộc máu: “Ngươi biết rõ ta không đủ điểm còn cố tình nhử ta một manh mối?!”
Hai mắt tối sầm lại, trong miệng cô bật ra một tiếng gào thét như nổ tung!
Thống Tử khục khục cười gượng hai tiếng, “tri kỷ” tốt bụng lại quăng ra một quả bom lớn:
“Chủ nhân vô cùng thân mến, Thống Tử xin nhắc nhẹ, ở cái thế giới nhỏ này, người cần phải tìm đủ năm đồng đội bị thất lạc đấy nhé~”
Nghe vậy, Tang Nguyễn suýt nữa trẹo chân tại chỗ, trừng mắt to như chuông đồng, tí thì diễn luôn một màn quỳ sụp tại trận.
Cái quỷ gì đây?
Yên ổn sống qua ngày khó thế sao? Mỗi ngày đều phải ăn vài cú sốc mới chịu được à?
“Aaaaaa!!!” Tang Nguyễn lại lần nữa gào thét, âm thanh sắc bén như sấm rền!
Mạng thì chỉ có một, nhưng những chuyện đòi mạng thì nối đuôi nhau không dứt!
Tiền nợ Thống Tử còn chưa trả xong, lại lòi ra một khoản nợ tích điểm lên tới năm trăm ngàn nữa chứ trời ơi!!!
Nhìn Tang Nguyễn tức thì như hóa đá, sống lưng cứng đờ như thể linh hồn vừa bị rút cạn, Thống Tử tuy cũng thấy thương cảm, nhưng vẫn nghiến răng rất có trách nhiệm mà nhắc tiếp:
“Chủ nhân, hiện giờ người đã rời nhà… hai mươi cây số rồi nhé~”
Tang Nguyễn ngửa mặt nhìn trời, mặt đầy tuyệt vọng. Lặng im thật lâu, cuối cùng mệt mỏi thốt ra một câu:
“Thống Tử.”
Thống Tử lập tức hiểu ý, đầy từ bi mà… cho cô mượn 10 đồng tiền từ hệ thống.
Gió đêm se lạnh, bóng dáng thiếu nữ phóng xe đạp điên cuồng trong đêm trông thật... tê tái não lòng.
[Phiên ngoại - Đường Mặc]
Tôi có một người chị gái.
Nhưng… từ bé đến lớn, tôi chưa từng nghe bố mẹ nhắc đến chị bao giờ.
Mãi cho đến năm tôi năm tuổi, trong lúc nghịch ngợm ở phòng chứa đồ, tôi tình cờ phát hiện một chiếc rương gỗ có khóa.
Vì lòng hiếu kỳ, tôi tìm cách mở khóa ra.
Bên trong là vài bộ quần áo cũ, mấy con búp bê Barbie, và ở tận đáy rương… là một tấm ảnh gia đình.
Đó là lần đầu tiên tôi biết: Thì ra mình còn có một người chị gái.
Trong ảnh, bố mẹ đang bế tôi lúc còn nhỏ xíu, giữ chặt trong lòng.
Chị gái thì mặc một chiếc váy công chúa xanh lam, nụ cười rạng rỡ, bé xíu, đứng trước mặt cả ba người chúng tôi.
Tôi ôm chặt tấm ảnh vào ngực, chỉ cảm thấy một nỗi nghẹn ngào trong lòng.
Mãi đến khi lớn lên, tôi mới hiểu cảm xúc lúc đó là gì. Đó chính là nỗi xót xa, là thương tiếc cho chị.
Rõ ràng là ảnh chụp gia đình, vậy mà trong đó, chị gái tôi lại giống như một người hoàn toàn bị lãng quên. Bất kể là bố hay mẹ, chẳng ai từng bế chị ấy trong lòng.
Hôm đó, tôi đã hỏi bố: "Chị con đi đâu rồi ạ?"
Bố thoáng ngẩn người, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng hốt.
Ông nói với tôi rằng, chị ham chơi, bị bọn buôn người bắt cóc ở bãi biển, mất tích rồi.
Tôi buồn lắm, trong lòng chỉ mong các chú cảnh sát mau chóng tìm được chị trở về.
Từ ngày hôm đó, mỗi năm đến sinh nhật của chị, tôi đều ngồi tưởng tượng ra dáng vẻ chị trông như thế nào, rồi tự tay vẽ lại từng bức chân dung dành cho chị.
Tôi luôn nghĩ, biết đâu một ngày nào đó, nhờ những bức vẽ ấy mà tôi có thể tìm lại được người chị đã mất tích của mình.
Sau này, bố mẹ làm ăn ngày càng phát đạt, gia đình dọn vào ở biệt thự lớn, thậm chí bố còn trở thành người giàu có nhất thành phố C.
Cuộc sống mỗi ngày một tốt hơn, địa vị và quyền lực của bố mẹ cũng ngày một lớn. Nhưng dù thế, tung tích của chị tôi vẫn mãi không có bất kỳ manh mối nào.
Tôi đã nhiều lần tự hỏi, liệu có phải bố mẹ chưa bao giờ thực sự cố gắng đi tìm chị không?
Cho đến năm tôi mười bốn tuổi.
Một đêm nọ, tôi chợt tỉnh giấc giữa khuya, muốn xuống bếp lấy nước. Khi đi ngang phòng bố mẹ, tôi vô tình nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói chuyện mơ hồ.
Tôi bất giác thấy kỳ lạ. Đã ba giờ sáng rồi, sao bố mẹ vẫn còn thức?
Tò mò nổi lên, tôi rón rén ghé tai sát vào cửa, lặng lẽ nghe trộm.
Ngay giây tiếp theo, tiếng đối thoại của bố mẹ rõ ràng truyền thẳng vào tai tôi.
Giọng mẹ tôi nghe có phần lo lắng: “Bên đồn cảnh sát nói thế nào rồi, có tra được tin gì của con bé không?”
Bố đáp, giọng có vẻ bực bội: “Lúc nó mất tích còn quá nhỏ, mà chuyện cũng đã qua hơn chục năm rồi, thời gian tốt nhất để tìm kiếm đã trôi qua từ lâu, giờ có tra cũng rất khó.”
Tôi khẽ nhíu mày, không hiểu câu nói của bố có ý gì. Chẳng lẽ từng ấy năm qua, bố mẹ chưa từng thật sự tìm kiếm chị tôi sao?
Nhưng chính câu nói tiếp theo của mẹ đã khiến tôi như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh ngắt, máu trong người cũng như đông lại...