Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

[Các vị trong phòng livestream, tôi đã tra kỹ lại toàn bộ chuyện này trên mạng rồi. Hồ Sở Nhất đã từng đăng bài làm rõ rồi mà, chính là do mấy người, do fan các người đó, cứ bám theo mắng người ta không buông tay.]

[Đúng vậy, còn moi móc cả thông tin cá nhân của Hồ Sở Nhất lên rồi đem đi phát tán khắp nơi. Làm sáng tỏ thì bị nói là giả tạo, không làm thì bảo là trốn tránh. Rốt cuộc làm gì mới đúng lòng mấy người vậy?]

[Cực kỳ ghét fan cuồng mù quáng!]

[Còn gì xui xẻo hơn khi phải ở chung phòng livestream với fan não tàn? Đúng là xui tận mạng!]

Tang Nguyễn liếc mắt nhìn làn đạn đang sôi sục tranh cãi khắp màn hình, bỗng quay sang nói với Hồ Sở Nhất:

“Anh bị Sầm Mộc Nhã hạ một loại tình cổ có khả năng hút vận đào hoa của anh. May mà lúc đó cô ta chỉ có thể dùng thân thể của một con cổ trùng cấp thấp và yếu, nên ảnh hưởng không quá nặng. Sau khi anh rời khỏi cô ta, cổ trùng dần dần mất đi tác dụng trong cơ thể anh.”

“Cho đến tối nay, cổ trùng trong người anh mới hoàn toàn chết sạch. Có phải anh bỗng nhiên phát hiện bản thân không còn cái kiểu thương cảm vô lý, hay dung túng vô điều kiện với Sầm Mộc Nhã nữa đúng không?”

Toàn bộ phòng livestream cứng họng, cư dân mạng như bị sét đánh ngang tai:

[Trời ơi trời ơi! Big drama rồi! Kinh thiên đại dưa!]

[Chủ phòng livestream nói chắc như đinh đóng cột, tôi tin chủ phòng!]

[Chủ phòng cô nói bậy bạ gì vậy? Sao lại bôi nhọ bảo bối Mộc Nhã nhà bọn tôi như thế?!]

[Tôi muốn kéo cô ra ánh sáng để cho thiên hạ thấy rõ mặt thật vô lương của cô! Bịa đặt quá thể rồi!]

[Chủ livestream, đừng tưởng rằng ở trong phòng phát sóng này thì bọn tôi không làm gì được cô nhé. Tôi lập tức gọi điện báo cảnh sát…]

Tang Nguyễn phản ứng cực nhanh, chẳng buồn đáp lời, thẳng tay cấm hết mấy tài khoản fan của Sầm Mộc Nhã đang quấy rối trong phòng livestream.

Chỉ trong nháy mắt, bình luận hỗn loạn lập tức trở nên yên tĩnh.

Trong mắt Hồ Sở Nhất hiện lên một vẻ nghi hoặc rồi chuyển thành kinh ngạc, anh ấy lẩm bẩm:

“Khó trách… khó trách là như vậy…”

Tang Nguyễn chăm chú quan sát anh, giọng chậm rãi:

“Theo mệnh số ban đầu của anh, lẽ ra bây giờ anh phải là người làm mưa làm gió trong giới giải trí. Nhưng kể từ khi gặp Sầm Mộc Nhã, từ lúc anh bắt đầu ở bên cô ta, vận mệnh của anh bắt đầu tụt dốc không phanh. Toàn bộ vận khí của anh đều bị chuyển sang cho cô ta. Nhờ vậy mà cô ta mới có thể vụt sáng nhanh chóng, trở thành tiểu hoa đán nổi tiếng như hiện tại.”

“Sầm Mộc Nhã đã hạ lên người anh một loại tình cổ, tên là Liên Chi Cổ. Mẫu cổ nằm trong cơ thể cô ta, còn trong cơ thể anh là tử cổ. Loại cổ này một khi được kích hoạt, tử cổ sẽ tự động hút toàn bộ vận khí trong người anh, truyền về cho mẫu cổ. Đồng thời, anh sẽ khó lòng kiểm soát được tình cảm, bị cuốn sâu vào mê muội, yêu say đắm người có mẫu cổ trong người.”

Sắc mặt Hồ Sở Nhất lập tức tái nhợt. Bao nhiêu chi tiết kỳ lạ từng khiến anh ấy nghi ngờ, giờ phút này như xâu chuỗi lại, tìm thấy lời giải.

Anh ấy bật cười khổ:

“Tôi và Sầm Mộc Nhã là đồng hương, cũng coi như có chút giao tình. Chính vì mối quan hệ đó nên lúc cả hai cùng lên Kinh thị lập nghiệp, tôi đã luôn giúp đỡ cô ta rất nhiều. Khi đó, tôi chạy vạy từng đoàn phim xin vai quần chúng. Dù chỉ là vai phụ bé xíu, tôi vẫn tin rằng nếu cứ kiên trì cố gắng thì sẽ có ngày được công nhận.”

Hồ Sở Nhất đột nhiên trầm mặc, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc:

“Sầm Mộc Nhã từng nói với tôi rằng cô ta cũng muốn vào showbiz làm diễn viên. Tôi thấy cô ta có ý định thật, nên đã tận khả năng của mình, giới thiệu cho cô ta vài vai diễn quần chúng.”

“Nhưng mà, lúc đó cô ta chẳng có vẻ gì là vui, suốt ngày than thở vất vả. Cho đến một ngày, đoàn làm phim “Tru Thiên” tìm đến tôi, muốn mời tôi vào đoàn nhận một vai nhỏ.”

“Khi ấy Sầm Mộc Nhã cũng ở đó. Biểu cảm trên mặt cô ta... đột nhiên trở nên rất kỳ lạ.”

“Mà chuyện lạ hơn là, chỉ vài ngày sau, tôi nhận ra trong lòng mình bất giác nảy sinh cảm tình với Sầm Mộc Nhã. Rồi vai diễn trong “Tru Thiên” mà tôi được nhận cũng bị thay thế bởi một gương mặt mới.”

“Hết sức bất ngờ, chính là… Sầm Mộc Nhã lại vào được đoàn “Tru Thiên”, còn nhận vai một nhân vật tuy nhỏ nhưng cực kỳ đáng yêu, có duyên với khán giả. Và năm nay, nhờ nhân vật ấy mà cô ta một bước thành tiểu hoa lưu lượng đình đám.”

“Còn tôi, dần dà đến vai quần chúng cũng chẳng ai mời nữa.”

Trong mắt Hồ Sở Nhất thoáng ánh lên vẻ không cam lòng, anh ấy siết chặt nắm tay, nghiến răng nói:

“Nếu những gì chủ livestream nói là thật, vậy thì mọi chuyện này… dễ hiểu rồi.”

Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp lúc này tràn ngập tiếng thở dài cảm thán, nhưng nghi ngờ vẫn chiếm đa số.

Một con cổ trùng nhỏ bé thật sự có thể hút hết vận may của một người, thậm chí điều khiển cảm xúc, chi phối tình cảm sao?

Tang Nguyễn không phí lời phản bác những dòng bình luận đó. Cô biết, chỉ cần giải quyết xong chuyện của Hồ Sở Nhất và Trần Ý, mọi thứ sẽ tự khắc có lời giải.

Lúc này, Tang Nguyễn đã nghĩ ra cách giúp Hồ Sở Nhất thoát khỏi vận rủi, cô hỏi:

“Kể từ khi tin đồn giữa anh và Sầm Mộc Nhã bị khui ra, anh đã lên mạng đăng văn bản đính chính, nhưng thay vì lắng dịu, dư luận càng công kích anh dữ dội hơn. Đám fan của Sầm Mộc Nhã thì điên cuồng tấn công anh, trong khi bản thân cô ta thì im lặng hoàn toàn, không hề ra mặt nói đỡ cho anh lấy một câu, ngược lại, còn gửi thư luật sư cho anh.”

“Vì thế nên anh đã hạ quyết tâm, muốn công khai toàn bộ chứng cứ vào ngày mai, đúng không?”

Hồ Sở Nhất trợn mắt, đồng tử siết chặt lại. Hiển nhiên anh ấy không ngờ chủ livestream lại nắm rõ từng chi tiết, thậm chí còn đoán trúng hành động tiếp theo của anh ấy.

Anh ấy thở dài, trong giọng có phần do dự, nhưng lẫn trong đó là cơn giận bị dồn nén suốt bấy lâu:

“Ngay khi tin quá khứ giữa tôi và Sầm Mộc Nhã bị tung lên mạng, cô ta đã lập tức liên hệ tôi. Van xin tôi đứng ra vì tương lai của cô ta mà làm sáng tỏ, nói rằng giữa chúng tôi chỉ là bạn bè đơn thuần.”

“Quản lý của cô ta còn gửi sẵn cho tôi một bản mẫu văn bản đính chính, bắt tôi phải đăng ngay lập tức.”

“Sau khi cô ta đưa ra yêu cầu đó, tôi như bị mất kiểm soát, cứ nghe lời Sầm Mộc Nhã răm rắp.”

“Nhưng rồi khi tôi đăng bài đính chính, lập tức phải đối mặt với làn sóng nghi ngờ và chửi rủa từ khắp nơi. Cư dân mạng đều mắng tôi cố tình tạo nhiệt, tự biên tự diễn. Dưới áp lực nặng nề đó, tôi đã nhiều lần liên hệ với Sầm Mộc Nhã, mong cô ta cũng đăng bài làm rõ giúp tôi, rằng mọi chuyện không phải do tôi dàn dựng để tạo nhiệt. Nhưng cô ta không những phớt lờ mà hôm qua còn gửi… thư của luật sư cho tôi!”

Hồ Sở Nhất hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn giận đang bùng lên trong lòng.

Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, anh ấy tiếp tục: “Tôi chỉ là một người bình thường, không có ekip phía sau, cũng chẳng rành xã giao. Còn fan và truyền thông thì đào tung quá khứ của tôi lên, bóc từng chút một chuyện riêng tư! Cả người thân, bạn bè cũng bị lôi vào, thậm chí... ngay cả con trai tôi cũng bị cuốn vào vòng xoáy dư luận!”

“Con trai tôi là mạng sống của tôi! Mẹ nó mất khi sinh thằng bé, tôi là người thân duy nhất còn lại của nó. Tôi tuyệt đối không thể để nó phải chịu cảnh bị lôi ra mắng chửi, chỉ vì bố nó bị gắn cái mác vết nhơ.”

“Sầm Mộc Nhã không chỉ dung túng fan tấn công tôi trên mạng, mà trong suốt mấy năm yêu nhau, cô ta còn giấu nhẹm chuyện đã kết hôn rồi ly hôn, sau lưng thì lén lút qua lại với nam nghệ sĩ khác! Ha, nếu không phải mấy hôm trước truyền thông khui ra lịch sử yêu đương của cô ta, tôi chắc vẫn còn bị che mắt!”

[Lần này tôi nghiêng về phía Hồ Sở Nhất, là một người thường, thực sự rất khó chống lại ekip của một tiểu hoa đang nổi. Nói không chừng chính là ekip của Sầm Mộc Nhã đứng sau thổi gió thêm lửa, đổ hết trách nhiệm lên đầu Hồ Sở Nhất. Vậy là Sầm Mộc Nhã vừa được nhiệt, vừa có sự chú ý, còn Hồ Sở Nhất phải gánh cả nồi. Một thương vụ quá lời với cô ta.]

[Sao lại thế được... Tôi từng nghĩ Sầm Mộc Nhã là “làn nước trong” hiếm hoi của giới giải trí đấy chứ...]