Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Kiều Kiều, không phải cậu cũng rất thích uống sữa bò sao? Hay là, chúng ta mỗi người một nửa, cậu uống trước đi.” Giản Ninh nhìn cô ta bằng ánh mắt chân thành, vẫn giống như trước đây, luôn coi Lục Kiều là người bạn thân thiết nhất.

Sắc mặt Lục Kiều thoáng chốc trở nên khó xử, chai sữa bò trong tay, nhận thì không được, mà không nhận cũng chẳng xong.

Ngay giây tiếp theo, cô ta khẽ cụp mắt xuống, giấu đi tia lạnh lẽo vụt qua trong đáy mắt, chậm rãi đứng dậy.

Cô ta mỉm cười nhìn về phía Giản Ninh, giọng nói nhẹ nhàng:

“Ninh Ninh, nếu cậu thấy mệt rồi thì tớ về trước nhé. Cậu nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói xong cô ta liền quay người, làm bộ như sắp rời đi.

Giản Ninh thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng vượt qua được một cửa ải. Chỉ cần Lục Kiều ra ngoài, cô ấy sẽ lập tức tìm cách chặn kín cửa lại.

Nhất định sẽ cầm cự được đến khi cảnh sát đến!

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, biến cố bất ngờ xảy ra!

Khi đi ngang qua bên cạnh Giản Ninh, Lục Kiều bất ngờ móc ra một chiếc khăn tay từ trong túi, lao thẳng về phía Giản Ninh với tốc độ cực nhanh!

Đồng tử Giản Ninh co rút mạnh, cô ấy lập tức đứng bật dậy định né tránh, nhưng chân lại bị vướng vào thảm trải sàn.

Cả người ngã nhào xuống ghế sofa!

Lục Kiều nhe răng trợn mắt, gương mặt dữ tợn, ép chiếc khăn tay vào mũi miệng Giản Ninh.

Cô ta nghiến răng nói:

“Ninh Ninh à, tại sao cậu cứ không chịu ngoan ngoãn nghe lời chứ!”

Giản Ninh điên cuồng giãy giụa, nhân lúc sơ hở vung tay tát mạnh lên mặt Lục Kiều mấy cái.

Móng tay dài cào sâu vào da thịt, để lại những vết máu dài đỏ thẫm trên gương mặt cô ta.

Kết hợp với biểu cảm hung ác dữ tợn của Lục Kiều lúc này, trông cô ta chẳng khác gì một con ác quỷ khát máu đang định ăn người!

Bởi vì Giản Ninh giãy giụa quá dữ dội nên dù Lục Kiều đã dốc toàn lực cũng không thể khống chế nổi cô ấy.

Chiếc khăn tay tẩm thuốc mê trong tay cô ta liên tục bị Giản Ninh tránh né, hoàn toàn không thể áp sát được miệng mũi cô ấy.

Tức đến đỏ mặt tía tai, Lục Kiều quay đầu hét lớn về phía cửa:

“Lưu Chấn, đứng đó làm gì?! Còn không mau xông vào…”

Trước đó, cô ta đã dùng thẻ phòng phụ mở cửa, cố tình cho Lưu Chấn giữ bên ngoài, đề phòng xảy ra tình huống ngoài ý muốn trong phòng, để cậu ta có thể trực tiếp xông vào khi cần.

[Aaaaaa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy!]

[Thố Thố đang cãi nhau với cái địch thân đó sao?]

[Không ổn! Cái địch thân kia của cô ấy lại đang gọi tên Lưu Chấn, chẳng lẽ muốn hắn phá cửa xông vào sao?! [hoảng loạn]GIF]

[Thố Thố chắc chắn đang gặp nguy hiểm! Chủ phòng, mau nghĩ cách cứu cô ấy đi!]

“Mẹ nó!” Vừa tưởng tượng ra cảnh tượng nào đó trong đầu, Tang Nguyễn nghiến răng nghiến lợi chửi thề một tiếng.

[Là ảo giác của tôi sao? Trời ơi, nghe thấy chủ phòng chửi thề!]

[Hỏng rồi, tim tôi loạn nhịp mất rồi... giọng chửi người của chủ phòng mà cũng dịu đến thế sao? [thẹn thùng]GIF]

[Mấy người trên lầu kia, đừng có yêu đương ảo tưởng nữa!]

[Cháy đến nơi rồi còn mơ mộng gì nữa! Nhóm chúng ta mau nghĩ cách cứu Thố Thố đi!]

[Cà Rốt Mọng Nước đâu rồi? Sao cảnh sát vẫn chưa đến vậy?!]

Trong lúc Giản Ninh giãy giụa dữ dội, chiếc điện thoại đang phát sóng trực tiếp cũng bị hất văng, camera hướng đúng về phía cửa phòng.

Tình hình trong phòng lập tức hiện rõ mồn một.

[Má ơi má ơi, cái con nhỏ khốn nạn kia lại cưỡi lên người Thố Thố! Cô ta... cô ta định làm gì vậy?!]

[Aaaaaa giọng nam bổng thất thanh sắc bén, chuyện này vị thành niên như tôi có được phép xem miễn phí không vậy?!]

[Hai người trên lầu kia, hai người mù à?! Không thấy cô ta đang cầm thuốc mê hả?!]

[Không xong rồi, Thố Thố trông như sắp kiệt sức! Con nhỏ kia sắp làm liều rồi!]

“Thống Tử, ta muốn đổi đạo cụ, cho ta một lá bùa truyền tống tức thời!” Tang Nguyễn buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa gọn gàng, nhanh chóng ra lệnh cho Thống Tử.

Thống Tử hơi ngạc nhiên: “Nhưng chủ nhân, từ trước đến nay người toàn ‘vượt ách kiếp’, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành cái nào, người lấy đâu ra điểm tích lũy để đổi đạo cụ?”

“Cứ cho nợ trước đi, đợi ta cứu được Giản Ninh rồi thì không phải điểm sẽ vào à? Thống Tử, một lá bùa truyền tống đổi lấy một ngàn điểm tích lũy, ngươi đâu có lỗ?” Tang Nguyễn vừa dụ dỗ vừa giảng giải.

Thấy Thống Tử vẫn còn do dự, Tang Nguyễn tức đến phát cáu.

Nếu Thống Tử có thực thể, e là đã sớm bị cô nắm tai lôi dậy mà “giáo huấn thân tình” rồi.

“Khốn kiếp, tên Lưu Chấn kia còn cầm theo dao! Ta mà không tới, tối nay Cà Rốt Mọng Nước cũng bị hắn xử luôn đấy! Một lá bùa truyền tống có thể cứu mạng hai người quan trọng, cái đồ hệ thống hỏng nhà ngươi còn chần chừ gì nữa?!”

Nghe xong lời ấy, Thống Tử lập tức không dám do dự thêm, một tấm bùa sáng rực liền hiện ra giữa không trung.

Tang Nguyễn đưa ngón trỏ tay phải vẽ một vòng trong không khí, phù văn liền sáng rực lên, ánh sáng trắng bao phủ lấy thân hình thiếu nữ.

Khoảnh khắc ánh sáng chói lòa biến mất, thân ảnh thiếu nữ cũng theo đó tan vào hư không trong căn phòng.

Tang Nguyễn được truyền tống đến đúng phòng của Giản Ninh, mà lúc này, Lưu Chấn vừa dùng thẻ phòng phụ mở cửa bước vào.

Khi cậu ta phát hiện bên trong phòng bỗng xuất hiện một thiếu nữ xa lạ, nhan sắc tuyệt trần, vẻ mặt lập tức hiện lên vẻ kinh hãi không che giấu được.

Ánh mắt mang theo vài phần nhờn mỡ đảo qua gương mặt trắng ngần như ngọc của thiếu nữ, nét mặt cậu ta nhanh chóng chuyển thành kinh diễm và hưng phấn.

Cậu ta cứ thế thất thần bước tới gần thiếu nữ, dường như hoàn toàn quên mất còn có Lục Kiều và Giản Ninh ở đó.

Mà đúng vào khoảnh khắc Tang Nguyễn xuất hiện trong phòng, khung phát sóng trực tiếp lập tức nổ tung vì làn đạn tràn ngập màn hình.

Các cư dân mạng thi nhau spam tin nhắn, tốc độ như chớp giật.

[Móa, có phải tôi hoa mắt rồi không? Chủ phòng vừa mới tự dưng xuất hiện trong phòng sao?!]

[Trời ơi là trời, hiện tượng dị thường đây mà?!]

[Xuyên tường thật sao?!]

[Đây là... tiên thuật ư?!]

[Mấy bạn ơi! Địa linh khí sắp sống lại! Côn Luân bí cảnh tái hiện nhân gian! Thời đại tu tiên mới chính thức bắt đầu rồi!]

[Bình luận trên cao thật "trẩu tre", nhưng mà tôi thích! [cười xỉu]]

[Bình luận trên đỉnh vậy? Nói chuyện gì mà có vần thế kia.]

[Thôi xong rồi, cuộc sống của tôi bắt đầu lao về phía vô phương kiểm soát mất rồi.]

[Mẹ ơi, tôi thấy tiên nữ!]

[Tiên nữ cưỡi ngựa ra trận, Thố Thố được cứu rồi!]

"Thố Thố, tôi đến cứu cô đây!" Đột nhiên, một người đàn ông 1m90 hét lớn một tiếng, xông thẳng vào phòng!

Trong tay anh ấy còn cầm cả chùm thẻ dự phòng của khách sạn.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp:

[???]

[Ủa, ai nữa vậy trời?]

[Khoan đã, đừng nói với tôi là người anh em này cướp chùm thẻ đó từ quầy lễ tân khách sạn nha...]

Anh trai 1m90 vừa bước vào đã chết lặng trước tình hình trong phòng, ánh mắt đảo một vòng, vừa nhìn thấy Tang Nguyễn thì hai mắt anh ấy lập tức sáng rỡ.

Đôi mắt long lanh, ánh nhìn trong veo đơn thuần, hệt như một chú chó lớn ngoan ngoãn chạy theo chủ nhân.

“Chủ phòng! Cô cũng đến rồi sao!” Trong giọng nói của anh trai tràn đầy phấn khích.

Tang Nguyễn im lặng một giây, chắc nịch đáp: “Cà Rốt Mọng Nước.”

Anh trai 1m90 ngượng ngùng gật đầu: “Là tôi nè!”

Khán giả trong phòng phát sóng:

[!!!]

[Chít tịt, sao cứ như Trương Phi tiến cung tranh sủng vậy!]

[Phụt, ha ha ha ha, lầu trên ví von đỉnh thật đấy!]