Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
[Ối trời ơi, cái luồng hắc khí kia là thứ gì vậy, nhìn kinh quá đi!]
[Chú ý nha mọi người! Đây không phải hiệu ứng đặc biệt đâu, không phải hiệu ứng đâu!]
[Mẹ ơi! Dù có thấy quỷ thật trong phòng livestream này thì tôi cũng không ngạc nhiên nữa rồi!]
[Tôi cũng thế! Từ lúc thấy streamer tự dưng xuất hiện trong căn phòng trống kia, tôi đã cảm thấy không ổn rồi.]
[Đừng sợ! Mau cùng tôi lớn tiếng niệm thần chú trấn an: Phú cường! Dân chủ! Văn minh! Thống nhất!]
[Toang rồi! Streamer ơi, cái lồng của cô sắp vỡ rồi!!!!!!]
Một người xem tinh mắt phát hiện một vết nứt rất nhỏ trên kết giới và cố gắng nhắn nhủ streamer.
Vì quá căng thẳng, người này đang nằm nửa người trên giường thì bất ngờ bật dậy, không cẩn thận đè trúng... đuôi của boss mèo bên cạnh.
Boss mèo lập tức vung móng cào lại, khiến cả căn phòng vang lên một loạt tiếng loảng xoảng do các món đồ trang trí bị hất tung, âm thanh lộn xộn khắp nơi.
Chỉ trong chớp mắt, căn phòng của người xem kia như biến thành chiến trường hỗn loạn.
Đúng lúc dòng bình luận của người đó xuất hiện, chỉ nghe một tiếng…
“Rắc!”
Một âm thanh giòn tan vang lên, luồng hắc khí phá tan kết giới, gào thét lao về phía cửa!
Tang Nguyễn vội dùng linh lực rạch nhẹ ngón trỏ, nhắm theo hướng luồng hắc khí bỏ chạy, nhanh chóng bắn ra một giọt máu tươi.
Giọt máu ấy giữa không trung lập tức hóa thành một làn sương máu, nhanh chóng hòa vào không khí. Làn sương mong manh, cuối cùng dần tụ lại như một nhà giam, dày đặc bao phủ lấy luồng hắc khí kia.
“Uế khí tiêu tan, chính khí thường tồn, cấp tốc nghe lệnh ta!”
Giọng nói lạnh lùng của thiếu nữ vang vọng khắp phòng, vừa dứt lời, làn sương máu liền hóa thành ánh vàng chói mắt, bùng lên từ trong ra ngoài!
“Ầm!”
Tiếng nổ vang lên dữ dội, luồng hắc khí tan biến trong không khí, chỉ còn lại những đốm sáng màu vàng như bụi sao lấp lánh chậm rãi bay lượn giữa không trung.
Khi mọi chuyện đã lắng xuống, Tang Nguyễn tiện tay xách 1m90 - “Cà Rốt Mọng Nước” đang ngất xỉu dưới đất, chuẩn bị kéo anh ấy lên ghế sofa.
Ngay khoảnh khắc ấy, cửa đột ngột bị đá văng.
“Mọi người giơ tay lên, không được nhúc nhích!” Mấy cảnh sát xông thẳng vào phòng.
Nhìn thấy tình cảnh bên trong, bọn họ đồng loạt sững sờ: Lưu Chấn nằm sõng soài dưới đất, máu me bê bết, Lục Kiều thì bất tỉnh không động đậy, Giản Ninh ngồi co rúm một góc, vừa khóc vừa run rẩy, và...
Một người đàn ông to cao đang bị cô gái kia xách lủng lẳng như gà con giữa không trung.
Cảnh tượng quá kỳ quặc khiến mấy chú cảnh sát theo bản năng đánh dấu cô gái có sức mạnh “quái vật” này là nghi phạm số một.
Tang Nguyễn mỉm cười vô tội, chủ động lên tiếng:
“Xin chào các anh, tôi là người báo án.”
Cảnh sát: “???”
Báo án á? Hay đang đầu thú vậy?
Cho đến khi Giản Ninh đưa chiếc điện thoại đang quay toàn bộ sự việc trên bàn ra, cảnh sát mới dần dần thả lỏng cảnh giác với Tang Nguyễn.
Họ nghiêm túc kiểm tra đoạn video ghi hình.
[Nếu các chú cảnh sát nhìn thấy chủ phòng tự nhiên xuất hiện trong phòng, liệu có đưa cô ấy đi nghiên cứu không trời?]
[Gì cơ? Chủ phòng sắp bị cắt ra nghiên cứu hả?!]
[Lầu trên điên rồi, đây có phải livestream kinh dị đâu!]
[Bảo vệ chủ phòng của tui mau lên!]
Nhưng điều mà fan không ngờ tới là, hình ảnh Tang Nguyễn dùng pháp thuật dường như bị một loại “tự động che chắn”, hoàn toàn không xuất hiện trong video quay được.
Theo lời giải thích của Giản Ninh, Tang Nguyễn và “Cà Rốt Mọng Nước” chỉ là bạn trên mạng cô ấy gọi đến để giúp đỡ, nhằm đảm bảo an toàn cho bản thân.
Ngoài việc kinh ngạc vì sức mạnh bất thường của cô gái, cảnh sát cũng không tìm thấy điểm nào khả nghi khác trong video.
Người bị thương duy nhất trong phòng chính là tên bắt cóc có vũ khí.
Hành vi của Tang Nguyễn rõ ràng là tự vệ chính đáng.
Chỉ là... sức lực hơi quá mạnh nên tên bắt cóc “ăn hành” hơi nặng.
Tất cả được đưa về đồn cảnh sát để ghi lời khai.
Dĩ nhiên, Lưu Chấn được cáng đưa đi cấp cứu.
“Cà Rốt Mọng Nước”, tên thật là Giang Hành Thuyền, mãi đến khi bị Tang Nguyễn nhéo mạnh một cái mới dần tỉnh lại.
Khi đi ngang qua đại sảnh khách sạn, ánh mắt Tang Nguyễn nhạy bén bắt được một làn sương đen vừa tan biến khỏi người nhân viên quầy lễ tân.
Giang Hành Thuyền là một chàng trai hiền lành, rộng rãi, đến nỗi vì vội đi cứu người mà hai chiếc giày đi còn chẳng phải cùng một đôi.
Ba người: Tang Nguyễn, Giản Ninh và Giang Hành Thuyền, nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
“Lúc anh vào khách sạn, có gặp chuyện gì kỳ lạ không?” Tang Nguyễn nheo mắt, nhìn chằm chằm Giang Hành Thuyền. Trong lòng cô đang có một suy đoán mơ hồ.
Giang Hành Thuyền khổ sở nhăn nhó, lông mày cau lại, dường như nhớ đến những chuyện rắc rối mà mình đã gặp trong quá trình đến cứu viện.
Lúc kể lại toàn bộ quá trình mình đến cứu viện, Giang Hành Thuyền vẫn còn sợ hãi:
“Đừng nói nữa, vừa bước ra khỏi nhà, tôi hết bị người ta đụng phải giữa đường thì lại tự nhiên vấp ngã không lý do. Còn có một anh giao cơm, chẳng hiểu sao xe lại mất lái lao thẳng về phía tôi. Nếu lúc đó tôi với anh ấy không phản ứng nhanh mà tránh kịp, dù không bị đâm trọng thương thì chắc cũng gãy xương rồi.”
“Khó khăn lắm mới thoát khỏi những chuyện đó và chạy đến sảnh khách sạn, việc đầu tiên tôi làm là báo với nhân viên lễ tân rằng có người gặp nguy hiểm trong phòng 2306.”
“Kết quả là lễ tân bảo rằng phòng 2306 vốn không có ai ở. Không chỉ không cho tôi lên kiểm tra, mà còn không chịu cử ai xác minh. Cuối cùng còn gọi bảo vệ đến đuổi tôi ra khỏi khách sạn.”
“Bị đuổi ra rồi, tôi nhân lúc quầy lễ tân không có ai, lén lút quay lại, còn tiện tay lấy luôn thẻ dự phòng của phòng tạp vụ.”
“Còn nữa, mọi người nói gọi điện đến khách sạn toàn báo máy bận đúng không?”
“Nhưng tôi đã đứng trong đại sảnh suốt mười phút, trong thời gian đó điện thoại ở quầy lễ tân không reo lấy một tiếng, cũng chẳng thấy ai bắt máy. Không có cái gì gọi là bận đường dây, căn bản là không hề có người tiếp điện thoại!”
[Trời má, chuyện này càng nghe càng thấy có yếu tố huyền học nha.]
[Ban đầu là tai nạn liên hoàn khiến cảnh sát không đến kịp, giờ lại đến lượt Cà Rốt huynh suýt gặp tai nạn khi đến cứu viện. Lạnh cả sống lưng, da gà nổi đầy người rồi đây này!]
[Nghĩ càng thấy rợn, nếu không nhờ chủ phòng đến kịp lúc thì Thố Thố chắc khó giữ được mạng.]
[Không chỉ Thố Thố đâu, ngay cả anh trai Cà Rốt cũng suýt nữa đối đầu trực diện với tên Lưu Chấn cầm dao, không khéo cũng gặp tai ương máu lửa.]
[Hèn gì hôm qua chủ phòng bảo bọn mình toàn là kẻ xui xẻo... chẳng lẽ sau này tụi mình cũng gặp chuyện như vậy à? Hu hu hu hu [GIF khóc thút thít].]
[Chủ phòng cứu với! Tôi đồng ý tặng hoa Gia Niên luôn!]
Tang Nguyễn khẽ gật đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó hỏi:
“Lúc ngăn cản anh, mấy nhân viên khách sạn có thấy kỳ lạ không?”
Giang Hành Thuyền chớp chớp mắt mờ mịt, cố gắng hồi tưởng lại những chi tiết trong đêm nay.
Bỗng anh ấy đập đùi một cái, vội vàng nói:
“Chủ phòng, vừa rồi cô nhắc, tôi mới nhớ ra! Đám nhân viên khách sạn ấy nhìn trông có gì đó kỳ lạ, kiểu... kiểu như...”
Giang Hành Thuyền cau mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng mới bật ra được một từ chính xác:
“Đúng rồi! Như mấy con rối bị giật dây ấy, không có tí cảm xúc nào trên mặt!”