Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Một trong hai biện pháp mà Trần Mặc suy nghĩ hôm qua, đó chính là lên núi săn bắn.

Thế nhưng trên núi có dã thú hoàn hành, tạm thời hắn cũng không có cách ứng đối.

Mà điều này, cũng phản ánh việc nguyên thân ít va chạm xã hội.

Dựa theo lời nói của Hàn An Nương, vào năm trước khi thiếu thức ăn, thanh niên trai tráng của mấy thôn làng gần đây đã từng liên hợp lại đi săn.

Mặc dù con cọp rất tàn bạo, thế nhưng cũng sợ người.

Sau vài đợt săn bắn, những con dã thú hung bạo đều bị đuổi tới nơi sâu trong dãy núi, mà Hàn An Nương cũng chỉ chặt chút củi bên rìa núi mà thôi.

Mà nguyên thân lại chỉ ở trong nhà, rất ít đi ra ngoài, cho nên vẫn không rõ ràng.

"Vậy, ta và tẩu tẩu cùng đi thôi." Trần Mặc nói.

"Thế nhưng nếu tiểu thúc cũng đi, vậy ai trông nhà?"

"Cất hết mấy thứ có giá trị vào trong hầm ngầm, sau đó khóa cửa là được rồi."

"Thế nhưng như vậy.."

"Mất vài đồ cũng không sao cả, an toàn của tẩu tẩu mới quan trọng, tẩu tẩu đợi ta một lát." Trần Mặc trở về phòng thu dọn đồ đạc.

Ở trong nhà, cũng có người dám tới cửa đùa giỡn tẩu tẩu, tại trong loạn thế này, nếu ở bên ngoài mà tẩu tẩu bị người nhìn thuận mắt, Trần Mặc thật không dám tưởng tượng sẽ diễn ra chuyện gì nữa.

Trần Mặc lại không chú ý tới, khi hắn đi trở về phòng, trong đôi mắt của Hàn An Nương tản ra ánh sáng vui mừng.

Muốn nói một người đi lên núi đốn củi mà không sợ thì đó là giả, thế nhưng hiện tại sắp tới mùa đông, trong nhà cũng phải có người ra ngoài làm việc.

Hiện tại có người làm bạn, Hàn An Nương đều cảm thấy rất yên tâm.

"Tiểu thúc đang quan tâm nô gia."

Sau khi Trần Mặc sắp xếp xong, vào phòng bếp cầm dao phay ra, có dao phay trong tay, lực lượng "4+5", cũng an tâm hơn nhiều.

Núi tên là núi Đại Trạch, trên đường đi Hàn An Nương đã nói hắn biết, núi này là của quan phủ, tự mình chặt cây là phạm pháp.

Thế nhưng hàng năm quan phủ đều thu thuế đốn củi, năm nay còn thu hai lần liền.

Ngoài thuế đốn củi, còn có thuế săn.

Đúng vậy, đi săn cũng phải nộp thuế.

Hơn nữa còn là cưỡng chế thu, đừng nói là ngươi không lên núi đi săn là không cần giao, quan phủ cũng mặc kệ ngươi.

Thế nhưng điều này cũng không phải là điều kỳ quái nhất, kỳ quái nhất chính là còn một loại thuế cá nhân, quan phủ còn gọi là thuế thân đinh, trong nhà có bao nhiêu đàn ông là phải giao bấy nhiêu thuế, chỉ cần tới tuổi trưởng thành là phải nộp.

Mà từ năm trước, ngay cả nam đinh chưa thành niên, cũng phải nộp lên thuế thân đinh.

Người dân vốn đã kham khổ, lại phải nộp lên rất nhiều thuế má nữa, lại càng khó sống.

Sau khi hiểu rõ, sắc mặt Trần Mặc đen lại, cuối cùng cũng cảm nhận được một câu được ghi trên sách sử đó là "nền chính trị hà khắc tựa như hổ".

Khi tới sườn núi, Trần Mặc cầm lên đao bổ củi từ trong tay Hàn An Nương, phụ trách đốn củi, thuận tiện tích lũy điểm kinh nghiệm của Thiên Hợp đao pháp, Hàn An Nương thì phụ trách nhặt củi và buộc chặt.

Đáng tiếc khu vực này không có gà rừng thỏ rừng, ban đầu Trần Mặc còn muốn làm chút thịt rừng để bổ sung dinh dưỡng.

Về phần núi sâu, hắn còn chưa dám đi.

Khi đốn củi, Trần Mặc thấy được một con bọ ngựa trên một bụi cỏ, bỗng nghĩ ra một ý tưởng.

Bọ ngựa cũng coi như một loại thực phẩm, không biết có thể hay không.

Hắn chạy về phía bọ ngựa, nó lớn chừng ngón út.

Hắn bóp chết bọ ngựa, ép nội tạng của nó ra, cố nén buồn nôn rồi nhắm mắt ăn con bọ ngựa này.

[Ăn thịt +0.1, kinh nghiệm của Dưỡng Huyết Thuật +0.1]

"Có tác dụng." Khi thấy Dưỡng Huyết Thuật (Nhập môn 0.9/100). Hai mắt Trần Mặc tỏa sáng, thế nhưng sau đó lại có một câu hỏi xuất hiện.

Dựa theo suy đoán khi trước thì là một cân thịt tương đương với một kinh nghiệm.

Con bọ ngựa vừa rồi có một lạng sao?

Đương nhiên là không.

"Vậy nguyên nhân là sao đây?"

Trần Mặc nghĩ mãi cũng không rõ, thế nhưng hắn có thể xác nhận rằng chỉ cần ăn thịt, đều có thể tăng điểm kinh nghiệm cho Dưỡng Huyết Thuật.

Thế là sau khi chặt xong củi, Trần Mặc tìm kiếm những con côn trùng tựa như bọ ngựa,... Đã không có gà rừng thỏ rừng thì dùng những con côn trùng này thay thế cũng được.

Khi Hàn An Nương biết Trần Mặc đang tìm côn trùng, lại còn ăn sống chúng thì đều sững người.

Tiểu thúc bị đói choáng váng rồi sao?

"Tiểu thúc, nếu như ngươi muốn ăn côn trùng thì cũng có thể bắt về chưng nấu mà, ăn sống sẽ tiêu chảy đó." Hàn An Nương không nhịn được mà nói.

Mặc dù cũng kinh ngạc, thế nhưng nàng vẫn hiểu được hành động này của Trần Mặc, khi trước nàng cũng đã nghe nói, năm ngoái phía bắc hạn hán nặng, còn có người ăn vỏ cây nữa.

Lời này của Hàn An Nương cũng coi như là nhắc nhở Trần Mặc.

Ăn sống cũng không tốt, vẫn nên nấu chín, tốt nhất là dùng dầu chiên thì ăn mới đỡ hơn.

Thế là, Trần Mặc và Hàn An Nương đều bắt côn trùng trong khu rừng này.

Dế mèn, châu chấu,...