Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trong sơn động, cảnh vật tĩnh lặng như tờ.
Đôi mắt đen láy ánh lên màu xanh biếc, Trương Thuần Nhất dốc toàn lực vận chuyển Tầm Yêu Đồng.
Linh huyệt là nơi linh khí hội tụ, vô cùng hấp dẫn yêu vật tiến đến chiếm giữ. Dù linh huyệt này nằm trên vách núi, địa thế hiểm trở, khả năng không bị yêu vật phát hiện là rất thấp.
Ánh mắt đảo qua, tuy kết quả vẫn như cũ, Trương Thuần Nhất không thấy yêu khí. Điều này chứng tỏ nơi đây hoặc là không có yêu vật, hoặc là yêu vật kia có khả năng ẩn giấu khí tức.
Trương Thuần Nhất nghiêng về giả thuyết thứ hai hơn. Hắn còn phát hiện vài thứ khác trong linh huyệt, đó là những mẩu xương trắng đã ngả vàng, cả của thú vật lẫn của người chết để lại, cùng một góc áo rách và một chiếc gùi nhỏ. Trước hắn, hẳn là có người hái thuốc đã tìm đến đây, rồi chết vì lý do nào đó.
"Hồng Vân, Xuân Phong."
Lặng lẽ lùi một bước, Trương Thuần Nhất ra lệnh.
Xuân Phong mang theo sinh cơ mùa xuân, có thể tư dưỡng vạn vật, đánh thức sinh cơ, bao gồm cả động thực vật. Nó có thể dùng để trị thương, nhưng cũng có thể dùng để dò xét, ví dụ như lúc này.
Nghe lệnh Trương Thuần Nhất, Hồng Vân không chút do dự, lập tức vận dụng pháp chủng Hô Phong.
"Hô..." Gió nhẹ màu xanh nhạt mang theo hơi ấm dễ chịu thổi khắp mọi ngóc ngách linh huyệt. Tắm mình trong gió xuân, hoa cỏ trong linh huyệt càng thêm tươi tốt, sinh trưởng càng thêm xum xuê. Ngay khoảnh khắc ấy, giữa không gian an lành, Hồng Vân nhận ra một tia khác thường.
Đôi mắt nhỏ ánh lên vẻ sắc bén, khóa chặt một vị trí trên vách đá gần cây Kim Tu Tham Vương nhị phẩm. Không chút do dự, một lưỡi phong nhận nhuốm màu thanh kim từ bên cạnh Hồng Vân gào thét lao đi. Đây là thành quả nó không ngừng rèn luyện trong thời gian qua, nếu là trước kia, nó tuyệt đối không thể cảnh giác và quyết đoán đến vậy.
"Vút..." Chỉ sai lệch một ly, gần như đồng thời, theo sau tiếng xé gió của phong nhận, một âm thanh chói tai, sắc nhọn hơn vang lên. Một ảo ảnh màu vàng đột ngột xuất hiện, nhanh như chớp giật, ra tay sau nhưng đến trước, xuyên thủng thân thể Hồng Vân.
"Ô..." Hồng Vân rên lên một tiếng đau đớn, thân thể bị nghiền nát, hóa thành mây mù, tan tác trên mặt đất. Ngay lúc đó, phong nhận sắc bén như dao cạo ập xuống, trên vách đá trống không bỗng xuất hiện một vệt máu.
Ánh sáng vặn vẹo, dưới cái nhìn chăm chú của Trương Thuần Nhất, một con yêu vật dài một trượng, tựa rắn lại như thằn lằn, vảy giáp xanh biếc, trên đầu mọc một chiếc mào đỏ tươi xuất hiện trên vách đá. Đuôi nó có một vết thương, máu tươi đầm đìa, là do Hồng Vân vừa chém ra, nhưng chưa đến xương, rõ ràng phòng ngự của vảy giáp cũng không hề yếu.
"Hồng Quan Xà Tích, nhưng hình thể và tu vi có chút không bình thường."
Liếc mắt nhìn, Trương Thuần Nhất xác nhận thân phận của yêu vật này. Bản thân Hồng Quan Xà Tích không phải yêu vật lợi hại, pháp chủng truyền thừa thường là hạ phẩm pháp chủng - Ẩn Hình, có thể ẩn thân. Nhưng dù là tu tiên giả thần hồn mạnh mẽ hay yêu vật khác tìm kiếm mục tiêu không chỉ dựa vào mắt, tác dụng của pháp chủng này rất hạn chế. Con Hồng Quan Xà Tích này rõ ràng đặc biệt hơn đồng loại, ngoài Ẩn Hình hẳn còn pháp chủng khác, mới tránh được sự dò xét của Tầm Yêu Đồng. Thêm đạo kim quang xé nát yêu thể Hồng Vân, nó rất có thể có ba pháp chủng.
"Yêu khí đen đỏ quấn quanh thân, hình như ngọn lửa, con Hồng Quan Xà Tích này hẳn là có tu vi ba trăm năm."
Trạng thái ẩn thân biến mất, dưới ánh mắt của Tầm Yêu Đồng, gốc gác của con Hồng Quan Xà Tích này đã bị Trương Thuần Nhất nhìn thấu.
Nghe Trương Thuần Nhất nói vậy, vẻ mặt Hồng Vân càng thêm ngưng trọng, lúc này nó đã ngưng tụ lại yêu thể, chỉ là nhỏ hơn trước một chút.
Hô, yêu lực khuấy động, cuồng phong nổi lên, Hồng Vân lướt về phía trước, đối diện với kẻ địch, che chắn hoàn toàn thân hình Trương Thuần Nhất.
Không thèm để ý đến Trương Thuần Nhất nhỏ bé, không có chút dinh dưỡng nào, đôi mắt màu vàng hạnh quay chuyển, khóa chặt thân hình Hồng Vân, vẻ mặt của Hồng Quan Xà Tích lộ ra một tia nghi hoặc.
Dùng linh dược nhị phẩm Kim Tu Tham Vương làm mồi nhử, bản thân ẩn nấp một bên, chờ thời cơ xuất thủ đánh lén, chiêu này nó đã dùng rất nhiều lần, yêu vật mạnh hơn nó cũng chết dưới chiêu này, trở thành thức ăn trong bụng nó, có thể nói là trăm lần hiệu quả, nó có thể từng bước trưởng thành đến hôm nay đều nhờ chiêu này, nhưng điều nó không ngờ là yêu quái chưa từng thấy này lại phát hiện ra nó, quan trọng nhất là rõ ràng đã bị nó đâm thủng yêu thể mà không chết, chỉ bị thương nhẹ, điều này thật sự khiến nó khó hiểu.
Miệng phát ra tiếng hống như rắn, móng vuốt cắm vào vách đá, con Hồng Quan Xà Tích chậm rãi trườn đi, dường như tìm kiếm sơ hở của Hồng Vân.
Về phần Hồng Vân, nó không còn gì để do dự, một lưỡi phong nhận chém ra lần nữa. Đúng lúc này, kim quang lại hiện, đâm tới như kiếm, trực tiếp phá tan phong nhận.
Ầm! Phong nhận vỡ tan, chân diện mục của kim quang lộ ra, đó là một cái lưỡi đầy gai thịt.
Tê! Con vật rít lên tiếng kêu đầy đau đớn, nhanh chóng rụt lưỡi lại, khóe miệng rỉ máu. Ánh mắt Hồng Quan Xà Tích nhìn Hồng Vân thoáng vẻ kiêng kỵ, phong nhận kia quá sắc bén, trong đòn đánh vừa rồi đã làm lưỡi nó bị thương.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Biết sự lợi hại của phong nhận, Hồng Quan Xà Tích không cho Hồng Vân cơ hội ra tay, lưỡi liên tục phun ra, hóa thành những kiếm quang vàng rực, xé nát yêu thể của Hồng Vân.
Mà đối diện với đòn tấn công nhanh đến cực hạn này, Hồng Vân ngay cả cơ hội né tránh cũng không có. Nếu ở bên ngoài, nó còn có thể dựa vào ưu thế biết bay để bay lên cao trốn tránh, nhưng trong hang động này, nó căn bản không thể tránh né. Yêu thể bị xé nát, Hồng Vân phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Dù nó là mây mù thành yêu, yêu thể đặc thù, một lần bị nghiền nát cũng không chết, nhưng vẫn bị thương. Đặc biệt là sự ăn mòn của yêu lực dị chủng càng khiến nó khó chịu, nếu nhiều lần như vậy, nó cũng sẽ chết.
"Hồng Vân, sử dụng Phanh Thây Xé Xác!" Thân hình rón rén tới gần, Trương Thuần Nhất mở miệng vừa đủ cho Hồng Vân nghe được.
Nghe vậy, Hồng Vân vừa mới tụ lại yêu thể không chút do dự, trực tiếp dẫn động pháp chủng Hô Phong và pháp chủng Phong Nhận.
Trong khoảnh khắc, gió nổi lên ầm ầm, kim khí sắc bén bùng nổ.
Nhận thấy cảnh tượng này, Hồng Quan Xà Tích đang định lần nữa nghiền nát yêu thể của Hồng Vân bỗng giật mình kinh hãi.
Nó ngửi thấy mùi tử vong, không kịp nghĩ nhiều, móng vuốt cắm vào vách đá, thân hình như tia chớp lao đi.
Ngay sau đó, phong nhận cuồng bạo giáng xuống, chém nát tảng đá kia, cùng với cây linh dược nhị phẩm thành tro bụi.
Chứng kiến cảnh này, hai mắt Hồng Quan Xà Tích lập tức đỏ ngầu, một nửa vì sợ hãi, một nửa vì đau lòng.
Cây linh dược nhị phẩm này nó vẫn luôn không nỡ ăn, là mồi nhử quan trọng để nó dụ dỗ yêu vật khác, giờ đã không còn.