Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lúc Trịnh Tuần mang đội vượt ải trong lần đầu tiên chính là như thế, tất cả mọi người đều thấy.

Nhưng mà người không đuổi kịp, không có nghĩa là thứ khác không đuổi kịp.

Trịnh Tuần đập một búa phá vỡ cánh cửa lung lay sắp đổ của khu nhà dạy học, chỉ vào Tiểu Ẩn đang chạy trốn nói: "Hồng Hồng, đuổi theo!"

Cô bé quàng khăn đỏ hé khuôn mặt nhỏ nhắn ra, hưng phấn le lưỡi. Cô lao đi như một quả pháo đỏ giương nanh múa vuốt.

Bình luận đều kinh ngạc.

“Hành động này là gì vậy?”

“Đuổi theo NPC?”

“Không phải, chẳng phải người bình thường khi nhìn thấy NPC trông giống ma kia sẽ sợ tới mức bỏ chạy sao?”

“NPC đáng thương, bị người chơi dọa cho sợ tới mức chạy trối chết.”

“NPC không nói, lực phá hoại của Nhị Chùy này cũng quá mức kinh người! Cánh cửa nói phá là phá? Đúng là đội phá dỡ.”

“Nhưng mà rốt cuộc hắn đuổi theo NPC để làm cái gì?”

“Ôi là trời, vậy mà lại là bắt cóc!”

Cô bé quàng khăn đỏ không hổ là NPC có độ nguy hiểm cao ở Tháp Trắng trước đây, rất nhanh, cô đã kèm hai bên Tiểu Ẩn đi đến trước mặt Trịnh Tuần.

NPC co chân ngồi dưới đất, vẻ mặt sợ hãi. Trịnh Tuần nửa ngồi xổm xuống, trên vai còn vác cây búa của hắn.

"Cô đừng sợ" hắn nói, "Tôi sẽ không làm gì cô đâu."

Nghe xong lời hắn nói, Tiểu Ẩn lại càng sợ hãi.

"Tôi muốn hỏi cô có biết làm thế nào để mở ra nhánh phụ 3S hay không."

Tiểu Ẩn dùng sức lắc đầu.

"Vậy thì thật tiếc."

Trịnh Tuần lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, giơ cây búa lên cao, Tiểu Ẩn nhắm chặt mắt lại.

Một trận gió thổi lướt qua bên mặt cô ta.

Tiểu Ẩn không chút tổn hao gì kinh ngạc ngẩng đầu, cô ta nhìn thấy Trịnh Tuần đã đi đến chỗ cầu thang tầng một.

"Đi thôi, thất thần cái gì? Nhanh chạy cho xong tình tiết thôi."

Tiểu Ẩn vội vàng đứng lên, đi theo phía sau Trịnh Tuần cùng tiến lên lầu.

Tốc độ của Trịnh Tuần rất nhanh.

Mặc dù lúc ở bên ngoài phó bản luôn ỉu xìu, nhưng lúc ở trong phó bản, thể năng của Trịnh Tuần lại vượt xa người chơi khác.

Hắn leo lên cầu thang nhanh đến nỗi xuất hiện tàn ảnh, ở trong hình ảnh trực tiếp, người xem chỉ có thể nhìn thấy ánh trăng thỉnh thoảng phản chiếu trên bề mặt chiếc búa.

“Nhị Chùy có phải là có hơi quá nhanh không? Đây là thể lực gì vậy chứ.”

“Bay quá thấp.”

“Loại phong cách này của Trịnh Tuần không phổ biến trong giới ngươi chơi. Phó bản Tháp Trắng nguy cơ tứ phía, đại đa số lại là phó bản khủng bố, không bị hù chết đã được xem là lá gan lớn, nào đâu giống hắn, nhà của người ta cũng hủy đi.”

“Có phải là Nhị Chùy không thích tìm ra lời giải không? Không tìm lời giải thật sự ok sao? Luật của phó bản Tháp Trắng không phải là tìm ra lời giải + giết quái à?”

“Độ khó của tìm ra lời giải ở phó bản thứ nhất không cao, nên tôi không ra nhìn được. Nếu đúng như vậy, thì loại tuyển thủ học lệch như Nhị Chùy chắc chắn là sẽ bị mất giá trị con người.”

“Cũng không thể trách Nhị Chùy, dù sao thì thầy Mã ở bên ngoài Tháp Trắng [ Đầu chó ].

Trong lúc nhất thời, bình luận đều đang thảo luận việc Trịnh Tuần có thể tìm ra lời giải hay không.

"Anh ta có thể làm được không?" Bên ngoài phó bản, Trình Kiệt hỏi.

Bốn người rảnh đến không có việc gì làm, vây quanh màn hình vòng tay xem phát sóng trực tiếp.

Lý Sương trả lời anh ta, âm thanh rất nhỏ: "Khó mà nói được, dường như anh ấy không gặp được mắt xích nào cần tìm ra lời giải mới có thể qua ải."

"Đúng là vậy" Tiêu Tuấn cũng nghiêng về đáp án này, anh ta quay đầu nhìn về phía một vị đội viên nam khác đang trầm mặc không nói, "Tiểu Ngũ, cậu cảm thấy thế nào?"

Tiểu Ngũ dường như còn muốn hướng nội hơn cả Lý Sương, đột nhiên bị điểm danh, cậu ta hoảng sợ.

"Tôi, tôi cảm thấy được...... Hẳn là là am hiểu."

"Hả? Dựa vào đâu mà cảm thấy được?" Trình Kiệt từ trước đến nay luôn hướng ngoại, cho dù là lần đầu tiên gặp mặt, anh ta cũng kề vai bá cổ.

Tiểu Ngũ bị ép tới bả vai trầm xuống, âm thanh nói chuyện càng nhỏ.

"Anh ấy, lúc anh ấy ở phó bản Cô bé quàng khăn đỏ, khi xem ảnh chụp đã nói một câu ‘bà lão thương đứa nhỏ’, ở ải Boss, anh ấy đã phán đoán ra được sói và bà ngoại như vậy. Tôi, tôi nghĩ, hắn là có năng lực tìm ra lời giải."

Anh ta càng nói giọng nói càng thấp, nhưng vẫn cố lấy dũng khí bổ sung một câu.

"Không thể bởi vì anh ấy làm được dễ dàng, mà nói rằng chuyện này rất dễ dàng."

Bốn người bên ngoài phó bản đã ở trong phạm vi camera, Tiểu Ngũ lên tiếng được rất nhiều người tán thành.

“Đúng vậy, Trịnh Tuần không phải là một người lỗ mãng, hắn có phán đoán của mình.”

“Trận tam liên sát kia thật là mãn nhãn, thậm chí có chút vượt qua lẽ thường.”

“Sự phán đoán của Trịnh Tuần trong nháy mắt đó cũng thật là quá nhanh, hắn có thật sự là lần đầu tiên hạ phó bản cô bé quàng khăn đỏ không vậy?”