Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Bình thể lực dung tích lớn * 20.

Khiên phòng ngự dùng một lần * 3.

Thước dạy học của giáo viên * 1.

Bát tráng men của bảo vệ * 1.

“Đây là cái thứ linh tinh gì vậy?

“Mấy cái thuốc với bình thể lực phía trước còn dễ hiểu, khiên thì là khiên, hai cái sau là cái đồ bỏ đi gì thế?

“Hai cái đó là bảo bối đấy. Đồ NPC trong phó bản dùng, đều có thể coi như vũ khí.”

“Tôi nhớ trước đây có người chơi nào đó lấy được một cái bô, cái bô đó có thể to ra nhỏ lại, trong game ném quái trúng phát một.”

“Trông không ngon bằng phó bản Cô Bé Quàng Khăn Đỏ nhỉ, lần trước chẳng phải thu được thuộc hạ sao?”

“Lần này không thu được đâu, mấy con boss kia trông yếu xìu, trừ khi là boss ẩn.”

Trịnh Tuần vứt hết những thứ lộn xộn bên trên ra ngoài, hắn tưởng hộp trống rồi, chuẩn bị ôm phần thưởng đi.

Kết quả chân hắn vô tình quét phải, hộp quà lật nhào, một bức tranh rơi ra.

Trên tranh là bức chân dung bán thân của Lý Nguyệt Doanh vẽ bằng bút chì.

"Trịnh Tuần, phía sau anh còn rơi một cái," Trình Kiệt nhắc nhở Trịnh Tuần xong, tiến lên tò mò cúi đầu, "Đây là cái gì?"

Trịnh Tuần đang ôm một đống đồ lớn cũng quay người lại.

Hai người ngồi xổm xuống đối diện nhau.

"Khung tranh? Có tác dụng gì?" Trình Kiệt hỏi.

"Không biết." Trịnh Tuần đưa một tay ra, ngón trỏ khẽ gõ lên mặt kính khung tranh.

Cộp cộp.

Một tiếng "vụt" vang lên, một thứ hoa lá kỳ dị khổng lồ chui ra từ trong bức chân dung, hai người đứng xem bị luồng gió mạnh lướt qua, không tự chủ ngửa ra sau.

"Ái da!"

"..."

Đồ đạc trong tay Trịnh Tuần rơi vãi khắp nơi, hắn ôm trán, vừa định xem là cái thứ gì, liền nghe thấy một tiếng kêu to và khó nghe vô cùng——

"Trịnh Tuần!"

Trịnh Tuần giật mình.

Trình Kiệt nhìn rõ thứ trước mắt.

"Má nó, đây chẳng phải boss ẩn sao?"

Bên tai Trịnh Tuần vang vọng mãi câu nói "Có duyên chúng ta sẽ gặp lại" của Lý Nguyệt Doanh.

—— Có duyên chúng ta sẽ gặp lại.

Nhưng cũng không nói là gặp lại nhanh như thế này! Lại còn trong hình dạng xấu xí như thế.

Trịnh Tuần đến giờ vẫn chưa nghĩ ra mắt mũi miệng của cái cục hoa lá to đùng này ở đâu, chỉ có thể nhìn ra nó đại khái giống một con cá đuối qua tấm ga trải giường trắng nó khoác trên người.

Thấy Trịnh Tuần không lên tiếng, cái cục hoa lá này còn khóc.

"Huhu, Trịnh Tuần em là Tiểu Ẩn mà! Anh không nhận ra em sao?"

"Cô là..." Trịnh Tuần bị nó khóc đến đầu óc ong ong, "Cô là cái ở trong hành lang?"

"Không không, em không phải cái thứ xấu xí đó," diện mạo thế này rồi mà còn dám nói người khác, "Em là món quà của Tháp Trắng, đặc biệt tặng cho anh đó."

"Hàng nhái?"

"Em là hàng cao cấp! Không phải hàng nhái! Em giận rồi!"

Trịnh Tuần hiểu ra, con boss gây hại ban đầu trong phó bản đã bị hắn tiêu diệt. Phần thưởng mới xuất hiện này, chắc là Tháp Trắng sao chép một phiên bản theo dữ liệu cũ rồi tặng cho hắn.

Không biết có phải vấn đề xảy ra ở khâu thiết lập tính cách hay không, mà lại tạo ra một cái cục hoa lá ngốc nghếch như vậy.

"Tiểu Hoa..."

"Em là Tiểu Ẩn!"

Trịnh Tuần bài xích việc liên hệ thứ này với bạn học Lý.

"Tôi nói này Tiểu Hoa, cô chính là phần thưởng cuối cùng?"

"Đúng vậy! Từ hôm nay trở đi, em là thuộc hạ của anh, anh là chủ nhân của em. Chủ nhân có gì cần, lúc nào cũng có thể tìm em! Còn nữa em tên là Tiểu Ẩn."

"Được rồi Tiểu Hoa, tôi biết rồi Tiểu Hoa."

"..."

Trịnh Tuần biến cái cục hoa lá đang không ngừng phản đối thành dữ liệu lưu vào vòng tay, rồi nhét hết một đống phần thưởng còn lại vào trong đó.

Sau khi làm xong những việc này, hắn cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa, hoàn toàn ngủ say như chết.


Trịnh Tuần tỉnh dậy trong một căn phòng rộng rãi và sáng sủa.

Ánh nắng ấm áp từ ô cửa sổ khép hờ chiếu vào phòng, ấm áp đến nỗi hắn ngỡ như vẫn còn đang trong giấc mơ.

Hắn xòe lòng bàn tay, ngơ ngác nhìn những ngón tay, rồi ngẩn người ra.

Cửa phòng bị gõ hai tiếng, không thấy ai trả lời, người bên ngoài tự đẩy cửa bước vào.

Là Đào Tuyết Tình.

"Anh Trịnh tỉnh rồi?"

Cô đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó trở nên rất vui mừng.

Đào Tuyết Tình mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo đội của Minh Tước, là của riêng cô.

Trong tay cô là một chiếc khay, trên đó bày bữa sáng và nước ấm, còn có một lọ vitamin nhỏ.

Trịnh Tuần nhìn quanh cách bài trí trong phòng, đây hẳn là phòng khám dành riêng cho người bệnh nghỉ ngơi, chỉ là được trang trí ấm cúng hơn.

Đào Tuyết Tình dùng cẳng chân khẽ đẩy chiếc ghế bên giường, đặt chiếc khay trong tay lên tủ đầu giường.

"Anh ăn chút gì đi đã."

Bụng đói cồn cào, hiếm khi hắn mới có cảm giác đói như vậy. Trịnh Tuần không khách sáo, cầm bát cháo lên, chậm rãi ăn.

"Tôi ngủ bao lâu rồi?"

"Một ngày một đêm."