Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trong không gian đen kịt, thời gian dần trôi, Ninh Hinh dần dần khôi phục lại ý thức. Ban đầu nàng chỉ có thể tỉnh dậy trong chốc lát, về sau thời gian ngày càng dài hơn. Đến lúc nàng hoàn toàn tỉnh lại mới phát hiện bản thân chẳng rõ đang ở nơi nào, thân thể cũng chẳng có mà chỉ là một cụm vật chất trong suốt, trôi lơ lửng trong khoảng không đen như mực này.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nàng chết rồi à? Hồn đã rời khỏi xác rồi sao?
Đến lúc này Ninh Hinh mới sợ hãi mà bật lên thành tiếng. Nàng cố gắng nhớ lại khoảnh khắc bản thân sau khi chia tay những bạn phượt: nàng đến một điểm tham quan du lịch thì nhìn thấy rất nhiều người đang chạy về phía một cái hang núi, hô hào rằng bên trong có lăng mộ lớn gì đấy vừa được phát hiện. Khi đó vì tính ham hóng hớt, lại thêm tâm lí muốn mở mang kiến thức về khảo cổ thời hiện đại nên nàng bèn đi theo mấy người kia. Sau khi vào hang núi thì lực lượng vũ trang địa phương đã có mặt tại hiện trường để duy trì trị an, họ thông báo khách du lịch không được phép vào bên trong ngắm nghía.
Nàng nhìn quanh quất chẳng thấy có gì thú vị bèn chuẩn bị đi ra khỏi hang. Nào ngờ lúc đó hang núi bắt đầu xảy ra rung chấn kịch liệt mà chẳng rõ lí do, đám người xung quanh liền sợ hãi la hét một cách chói tai, kèm theo sau là tiếng đất đá sạt lở và âm thanh va chạm chát chúa.
Giây phút cuối cùng trước khi mất đi ý thức, dường như đập vào mắt nàng là hình ảnh một tảng đá cực kì lớn đang văng đến, rồi sau đó thế nào? Chẳng biết, vì khi nàng tỉnh lại thì thân thể đã biến thành dạng thức kì quái này rồi.
“Ôi mình chết rồi à? Mà thôi chết rồi cũng khỏe.” Ninh Hinh thở dài thườn thượt. Bởi vì kiếp trước nàng chỉ là một kẻ cực kì bình thường trong xã hội, mỗi ngày đều sống lê lết một cách chậm rãi nên dẫu chết đi cũng chẳng có gì đáng nhớ, đáng kể, đáng tự hào hết.
Ngay từ bé, sự nghiệp học tập của nàng luôn duy trì ở mức trung bình, tuy chưa được làm học sinh khá giỏi lần nào nhưng cũng không bao giờ đội sổ. Vì người thân chẳng đặt nặng vấn đề thành tích nên kết quả khiến nàng sinh ra tính được chăng hay chớ, đối với bất kì chuyện lớn bé gì nàng đều không màng đến việc tranh giành phần thắng.
Thực ra nàng cũng có ước mơ, hoài bão của riêng mình đấy chứ. Chẳng qua sau khi bước chân ra xã hội lăn lộn được vài năm, mọi lí tưởng khát vọng gì đó đều tan biến sạch. Chỉ cần cuộc sống vẫn trôi theo guồng quay cố định thì chẳng có gì phải thay đổi cả.
Ninh Hinh thấy cuộc sống kiểu đó đâu có chỗ nào không tốt, dù hơi đơn điệu nhạt nhẽo thì đã làm sao đâu? Bình dị như vậy mới là thật nha. Nàng cũng thường tự an ủi bản thân rằng cái kiểu sống “thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt” của bao kẻ ngoài kia tuy là khiến người ta hâm mộ thật đấy, nhưng đổi lại thành nàng sống như vậy thì chưa hẳn đã tốt đâu. Vậy mà mỗi khi đêm dài thanh vắng, sâu trong nội tâm nàng vẫn sẽ cảm thấy băn khoăn, muốn học theo người ta tranh thủ sống từng phút từng giây nhưng lại chẳng biết nên tranh thủ ra sao.
Hẳn là do đầu óc bị chập mạch hoặc là do ý muốn ‘sống khác’ luôn bị che giấu thật sâu trong thâm tâm bất ngờ trỗi dậy, nàng đồng ý với đứa bạn phượt tổ chức chuyến đi thám hiểm Trương Gia Giới. Và cũng vì lí do đó mà bây giờ nàng bị giam cầm trong không gian tối mịt này đây.
Ninh Hinh chắc mẩm rằng bản thân đã chết do gặp động đất, cái hang núi kia hẳn cũng bị vùi lấp luôn rồi. Chẳng rõ đã thiệt hại bao nhiêu mạng người nữa? Họa hoằn lắm nàng mới đi du lịch vậy mà gặp phải tai ương, thật số đen như nhọ nồi.
Ninh Hinh đi thám hiểm khắp mọi ngóc ngách trong không gian đang giam hãm mình, cuối cùng cho ra một kết luận: nàng chẳng có cách nào để thoát khỏi đây.
“Lẽ nào là ‘trạng thái li thể đặc thù’ (xuất khiếu)?”
Thời gian dần trôi, nàng càng thấy bực bội hơn. Đáng lí ra người đã chết thì phải cho cơ hội đầu thai chứ, tại sao nàng lại bị nhốt ở cái nơi đen kịt này vậy? Lẽ nào nhân phẩm của nàng có vấn đề à? Rõ ràng trước nay nàng chưa làm bất kì chuyện ác nhơn thất đức nào hết!
Ông trời ơi thả cho con đi đầu thai có được không?
Nàng liên tục cầu nguyện trời đất bởi vì việc bị nhốt ở đây quả thực khiến người ta vô cùng tuyệt vọng. Cơ mà may sao, không lâu sau đó trong không gian bỗng xuất hiện mấy đốm sáng khiến nàng vô cùng kích động, bởi vì từ giờ trở đi nàng không cần phải ở trong bóng tối vô tận nữa rồi.
Sau đó, nàng phát hiện mấy đốm sáng kia có lợi nhất định cho bản thân. Lúc chúng vừa hiện ra, nàng sẽ bay đến bên cạnh chúng vì ở tại nơi có ánh sáng sẽ khiến nàng không cảm thấy áp lực.
Có một dạo rảnh rang đến độ nhàm chán, Ninh Hinh bèn đưa tay túm lấy một đốm sáng rồi nhận ra nó sẽ bay vào trong cơ thể trong suốt của nàng. Lần đó nàng thấy cơ thể hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng về sau mỗi khi mở mắt ra nàng sẽ luôn bị mấy đốm sáng kia thu hút.
Theo đà tăng của số lượng đốm sáng, cơ thể nàng dần trở thành thực thể, bắt đầu có được hình dạng cố định. Ninh Hinh cảm thấy trong người thoải mái vô cùng, nên càng trở nên cần mẫn với việc bắt lấy những đốm sáng kia. Trực giác mách bảo nàng rằng nếu như nàng hấp thụ càng nhiều đốm sáng thì lợi ích mà nó đem lại cho cơ thể nàng sẽ càng lớn.
Dần dà nàng cảm thấy cơ thể ngày một khỏe mạnh, thời gian thức giấc cũng càng lúc càng dài, tình trạng mệt mỏi không xuất hiện nữa và cảm giác về những thứ xung quanh từ từ xuất hiện. Lâu dần, nàng bắt đầu nghe được một ít âm thanh, tuy mơ hồ nhưng lại khiến nàng vui vẻ vô cùng. Bởi vì có âm thanh đồng nghĩa là xung quanh có người, chẳng phải tương đương với việc nàng sẽ có cơ hội thoát khỏi cái không gian tối mịt này sao?
Sau khi có suy nghĩ này, Ninh Hinh bắt đầu nảy sinh dã tâm cố gắng bắt lấy thật nhiều đốm sáng, bởi nàng cho rằng chỉ cần hấp thụ bọn chúng đủ nhiều thì nàng sẽ có thể thoát ra ngoài.
Dần dần, linh hồn trong suốt của Ninh Hinh dần biến thành hình dạng một đứa trẻ, không gian đen đặc cũng trở nên chen chúc, chật chội. Nhìn bộ dáng nhỏ bé của mình, nàng cảm thấy nghi hoặc vô cùng: rốt cuộc nàng bị đày đến chỗ nào vậy?
Câu đầu tiên nàng nghe rõ được chính là: “Cục cưng, sao hôm nay con ngoan ngoãn vậy?”
Nàng lầu bầu tự hỏi: “Mình đầu thai lần nữa rồi hả? Bây giờ đang ở trong bụng mẹ?”
Sau đó, những âm thanh bên ngoài ra sao nàng đều có thể nghe được ngày một rõ hơn.
Có tiếng của một người phụ nữ đứng tuổi vang lên: “Độ hai tháng nữa là vị chủ nhỏ này được sinh ra rồi nhỉ.”
“Đúng vậy, cục cưng sắp được sinh ra đời rồi.” Tiếng nói êm dịu của một người phụ nữ khác cũng vang lên “Đồ dùng cho đứa nhóc này đều đã chuẩn bị xong cả rồi phỏng?”
“Bẩm bà, xin bà hãy yên tâm. Đồ đã chuẩn bị xong từ lâu, lúc trước đích thân người đã kiểm tra qua rồi đấy ạ.”
“Ừ, mi xem ta đó! Cứ lo lắng suốt, sợ chuẩn bị chưa được chu toàn.”
“Thưa! Bà cứ âu lo như thế, ắt sau sẽ bối rối mất thôi.”
Căn cứ vào những thông tin mà Ninh Hinh nghe được, nàng suy đoán trạng thái bản thân hẳn là cái bào thai. Suy luận này khiến nàng đỡ lo lắng hẳn, bởi nàng có trí nhớ của kiếp trước, đây chắc là dạng ‘xuyên vào bào thai’ (thai xuyên) trong tiểu thuyết rồi.
Mèn đét ơi ai mà ngờ được nàng có thể xuyên qua được tới đây, là do may mắn hay xui xẻo vậy?
Nào là ‘thưa bà’, nào là ‘vị chủ nhỏ’... đây chẳng phải là danh xưng thời xưa à?! Nom gia cảnh cũng chẳng tệ, thực làm nàng thấy càng thêm an tâm gấp bội.
Sau đó, mỗi dạo Ninh Hinh tỉnh dậy để hấp thu mấy đốm sáng xung quanh, âm thanh dịu dàng quen thuộc kia lại vang lên hệt như biết nàng đã thức giấc vậy. Có lúc nàng cũng sẽ giao tiếp cùng với mẹ mình: mỗi khi nàng dùng chân đạp vào bụng, mẹ sẽ cảm thấy vô cùng phấn khởi, do vậy nàng càng đạp càng hăng.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã đến thời điểm lâm bồn!
Ninh Hinh cảm giác được mình bị một lực đè xuống như muốn rặn ra ngoài, nàng cũng biết mình cần phải được sinh ra nên nỗ lực nương theo sức đẩy mà nhô đầu ra, giảm bớt sự đau đớn cho mẹ mình.
“Bà ơi bà cố thêm chút nữa, đứa nhỏ sắp ra rồi.”
“Được rồi được rồi, đứa nhỏ ra rồi. Bà ơi bà mau nhìn xem, là một bé gái.”
Ôi cuối cùng cũng chui ra rồi! Ninh Hinh hoàn toàn không nghĩ đến việc bản thân có thể tao ngộ loại sống lại kiểu này. Được tái sinh đồng nghĩa với việc mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu, bởi do có kí ức của kiếp trước làm át chủ bài nên nàng sẽ không để bản thân sống lu mờ như năm xưa nữa!
Một kiếp sống mới bắt đầu từ đây!
*** Hết chương ***