Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Ninh Ý! Chạy chậm thôi em!”
“Chị ơi nhanh lên đi! Lêu lêu đồ chân ngắn không đuổi kịp em.”
Hôm nay Ninh Hinh không phải tu luyện nên dắt em trai đi dạo một vòng khắp Mục phủ. Thằng bé Ninh Ý hiếu động giống hệt Ninh Hinh lúc còn bé, giỡn hoài không biết mệt là gì. Vì vậy Ninh Hinh dắt nó đến vườn thuốc, dạy em trai cách phân biệt các loại linh thảo.
Ninh Ý nhà nàng không chỉ thông minh mà còn trông đẹp mã, sức vóc không hề tầm thường. Từ khi Ninh Hinh bắt đầu đến sảnh tu luyện đến nay, Ninh Ý liền tìm đến con trai của vú nuôi – Mục Cường để chơi đùa cùng, sau khi về nhà lại tiếp tục đùa giỡn với chị gái. Chính Ninh Hinh cũng cảm thấy không có bất kì đứa nhỏ nào có thể đáng yêu như em trai nàng hết.
***
Lúc Ninh Hinh kết thúc buổi tu luyện, chuẩn bị đến Giảng Kinh các để nghe giảng bài thì Mục Linh chạy xồng xộc vào bên trong tìm nàng, hoảng hốt nói:
“Cô hai ơi cô hai! Chết dở rồi! Cô mau đi xem thế nào chứ cậu năm nhà mình bị cậu tư đánh rồi!”
“Mày nói gì cơ?! Thằng con hoang đó dám đánh em tao?!” Nghe được tin động trời này, Ninh Hinh không dám tin vào tai mình. Nàng không thèm suy nghĩ gì thêm, vọt thẳng ra ngoài.
Lúc đến nơi, đập vào mắt Ninh Hinh là cảnh Ninh Ý bị đánh đến nỗi sưng húp cả mặt cùng Mục Cường nằm thẳng đơ không đứng dậy được. Nàng chạy đến bên em trai, đau lòng nói: “Mấy đứa đang làm cái gì thế hả?”
Hỏi vừa dứt câu nàng lại tiếp tục kiểm tra khắp người thằng bé xem có vết thương nào khác không: “Em có bị thương ở đâu nữa không?”
Sau khi kiểm tra thương thích xong, Ninh Hinh mới chuyển ánh mắt về phía Mục Ninh Hạo đang đứng ở gần đó, chứng kiến nó bày ra thái độ giống như chẳng có to tát vậy. Hôm nay nàng thật sự rất muốn đánh thằng con hoang chết bầm kia, nhưng phải cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Ninh Hinh hỏi em trai: “Nói cho chị nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chị, Mục Ninh Hạo muốn cướp vòng vàng của em. Em không chịu, thế là nó với đám đi cùng đánh em với thằng Cường.” Ninh Ý tố cáo.
Ninh Hinh nghe xong lại càng tức giận thêm, hét lên: “Thằng nào trong đám chúng mày đánh em tao thì bước ra đây!”
Mấy đứa đệ tử thuộc nhánh nhỏ trong tộc quan sát vẻ mặt của Ninh Hinh, biết chuyện hôm nay không cách nào giải quyết êm xuôi được rồi. Mục Ninh Ý là con dòng đích của gia tộc, mấy đứa bọn nó làm sao dám động đến, ngoại trừ Mục Ninh Hạo. Thằng đấy từ lâu đã ngứa mắt với hai chị em Mục Ninh Hinh, hôm nay nhịn không nổi nữa bèn đấm Ninh Ý hai cái.
Ninh Ý hùng hổ mách với chị mình, nhưng nhìn cách nào cũng vẫn thấy đáng yêu không đỡ được: “Chị, bọn nó chỉ chăm chăm xúm lại đánh thằng Cường thôi. Người đánh em là Mục Ninh Hạo.”
Nghe được kẻ đánh em mình là Mục Ninh Hạo, Ninh Hinh không hề nói lời nào đã vụt đến vả vào mặt Mục Ninh Hạo hai phát thật kêu.
“Mày là cái thá gì mà dám đánh em tao hả?” Nàng vừa nói vừa vả thêm hai cái nữa.
Cả Mục Ninh Hạo lẫn đám đệ tử nhánh nhỏ đi theo làm lâu la đều chết sững vì hành động của Ninh Hinh. Tụi nó hoàn toàn không ngờ nàng lại dám ra tay chẳng buồn kiêng nể ai như vậy, bởi dù sao khắp Mục phủ đều biết Mục Dương yêu thương hai chị em Mục Ninh Hạo tới cỡ nào.
Tuy Ninh Hinh chỉ sinh ra sớm hơn Mục Ninh Hạo có vài tháng, nhưng nàng là người đã học luyện thể thuật nên vóc dáng cao hơn đối phương cả nửa cái đầu. Năm đó Mục Ninh Hạo tham gia kiểm tra linh căn cùng đợt với Ninh Hinh, ra kết quả song linh căn Hỏa – Mộc, lại thêm được Mục Dương chiều chuộng thương yêu lâu nay nên không ai trong Mục phủ dám nói chuyện to tiếng với hắn, đánh đập lại càng không.
Lúc hắn mới đánh Ninh Ý, trong lòng quả thực có chút sợ hãi. Nhưng rồi nghĩ đến việc mình được cha yêu thương nhiều như vậy, hắn liền yên tâm ngay trở lại. Sao cha nỡ lòng nào quở mắng hắn được chứ.
Thế mà hắn không ngờ, Mục Ninh Hinh dám đánh mình. Ăn một lượt mấy phát vả khiến hắn sợ đến co rúm lại, sau cùng òa khóc.
Ninh Hinh hùng hổ mắng Mục Ninh Hạo: “Cái ngữ con hoang như mày chỉ được mỗi cáo mượn oai hùm là giỏi, ỷ được cha yêu chiều nên đến con dòng đích cũng dám đánh!”
“Chị ơi, chị lợi hại quá!” Ninh Ý đứng một bên chứng kiến chị ruột trả thù cho mình, hai mắt lóng lánh chứa đầy vẻ tôn sùng.
“Sau này đứa nào dám đánh em thì đánh lại ngay cho chị. Nó đánh em một, thì em phải đánh lại nó gấp đôi nghe chưa.”
“Dạ, em biết rồi.”
Thế rồi không rõ là ai mách mà Mục Ninh Nguyệt cũng chạy đến nơi. Nhìn thấy em trai bị đánh sưng cả mặt, nàng ta cả giận, dùng ánh mắt thù hằn nhìn Ninh Hinh:
“Mục Ninh Hinh, thứ ỷ lớn hiếp nhỏ như mày thì có gì đáng tự hào? Có ngon thì đánh với tao đây này.”
Ninh Hinh trừng mắt nhìn Mục Ninh Nguyệt, cười khẩy mà mắng: “Ỷ lớn hiếp nhỏ? Mày nói câu đó mà không thấy ngượng mồm à đồ con hoang? Em trai tao mới có bốn tuổi, trong khi em trai mày đã bắt đầu tu luyện rồi. Nó đánh em tao được thì tao cũng đánh nó được vậy! Mục Ninh Nguyệt, tao nói cho mày biết! Chuyện hôm nay chưa xong với tao đâu. Dù cho ông già có yêu thương chúng mày bao nhiêu đi chăng nữa cũng có tác dụng gì? Gia quy là đồ trang trí chỉ trưng cho có thôi phỏng?”
Bất ngờ Mục Ninh Nguyệt dùng phép hóa ra cọc băng rồi ném về phía Ninh Hinh, trầm giọng đáp: “Nói kiểu như mày thì bây giờ mày đánh em tao nên tao cũng có thể đánh mày rồi nhỉ?”
Lâu nay Mục Ninh Nguyệt oán giận Ninh Hinh không đong xiết nên phát động công kích mà chẳng màng đến hậu quả. Bên này Ninh Hinh vì sợ em trai bị thương nên chủ động kéo thằng bé lại bên cạnh rồi dang tay ra che chắn, kết quả bị cọc băng đâm trúng vai, máu chảy ồ ạt ngay tức khắc.
Ninh Hinh phẫn nộ nhìn Mục Ninh Nguyệt. Hai chị em con ả ỷ vào sự ưu ái của ông già Mục Dương nên thường gây chuyện với chị em nàng, nhưng trước đây chúng nó không dám động tay động chân vì chú trọng đến mặt mũi, sợ bị thiên hạ đồn đãi. Nhưng giờ nó đã chủ động khiêu chiến, vậy thì nàng cũng chẳng cần phải mặc cảm tội lỗi ăn hiếp trẻ nít mà làm chi nữa.
“Lâu nay mày luôn tự hào bản thân là thiên tài tu luyện nhỉ? Vậy được rồi, để tao chống mắt lên xem thực lực của thiên tài ra sao.” Ninh Hinh cười gằn, nói.
Nàng đưa mắt nhìn đám cây cối trong sân rồi phát động Thanh Mộc Quyết. Chỉ thấy từng chiếc từng chiếc lá tụ tập lại với nhau theo ý muốn của Ninh Hinh. Dòng chảy được tạo thành từ những phiến lá trông y hệt như một con rắn lục, thoắt cái đã vọt đến trước mặt Mục Ninh Nguyệt.
Mục Ninh Nguyệt dùng một tay tạo ra tấm thuẫn bằng băng để chặn đòn tấn công của Ninh Hinh, tay còn lại thi triển công pháp hóa ra mấy mũi tên băng (băng tiễn), tấn công ngược trở lại. Ninh Hinh nhanh chân phóng vèo lên đọt cây để tránh mấy chúng, đồng thời điều khiển mấy nhánh cây không ngừng tấn công Mục Ninh Nguyệt. Chẳng mấy chốc, trên thân thể của cả hai đều xuất hiện vết thương.
Mục Ninh Nguyệt có tu vi Luyện Khí tầng năm nên tất nhiên lực công kích mạnh hơn Ninh Hinh. Lúc mới vào trận, Ninh Hinh phải chịu không ít thua thiệt. Thế nhưng may ở chỗ Mục Ninh Nguyệt chưa có kinh nghiệm đánh nhau với người khác, không biết duy trì linh khí nên chưa được bao lâu đã bắt đầu đuối sức.
Lúc này, tình thế bắt đầu thay đổi.
Bởi vì lâu nay Ninh Hinh luôn áp chế tu vi tăng tiến nên kinh mạch đã trở nên dày dặn, to hơn để có thể chứa được lượng linh khí lớn. Thêm vào đó là tác dụng nội dưỡng cực kì quan trọng của Thanh Mộc Quyết. Nhờ lượng linh khí tồn trữ trong cơ thể nhiều hơn tu sĩ thông thường, Ninh Hinh đã nhanh chóng đảo ngược tình thế, bắt đầu phản kích lại Mục Ninh Nguyệt đang dần kiệt sức.
Nàng điều khiển mấy nhánh cây cuốn lấy Mục Ninh Nguyệt hòng nhiễu loạn phương hướng của nàng ta. Hai người đấu ngang tay với nhau: mày phóng tên về phía tao, tao quất nhánh cây lại cho mày. Mãi đến khi đã dùng sạch linh lực trong cơ thể, hai người bắt đầu chuyển sang dùng nắm đấm. Bởi Ninh Hinh học luyện thể từ nhỏ nên khi lâm vào cảnh này, Mục Ninh Nguyệt chỉ còn bước đường biến thành bao cát cho nàng xả giận.
Lúc người lớn trong tộc cùng Mục Dương chạy đến thì Ninh Hinh đang ngồi trên người Mục Ninh Nguyệt đánh đấm không ngừng tay. Mục Ninh Hạo thấy cha mình đến bèn khóc lóc chạy đến tố cáo kể lể, trong khi đó thằng bé Ninh Ý lại dùng ánh mắt sùng bái để chứng kiến thời khắc chị mình ngược đãi đối thủ. Mục Thủy Lam làm quần chúng đứng xem chưa được bao lâu cũng nhìn Ninh Hinh bằng ánh mắt ngưỡng mộ tương tự.
“Bây đâu, tách hai đứa nó ra đi.” Ông đại trưởng lão lên tiếng sai xử. Ông thật không ngờ một đứa mới đạt Luyện Khí tầng ba đã có thể thắng áp đảo đối thủ ở tầng năm. Con bé Ninh Hinh này thật không đơn giản nhỉ.
“Ông nội! Ông nội để con làm cho!” Mục Thủy Lam vừa nói vừa tiến về phía hai đứa kia.
Nhìn thấy Mục Ninh Nguyệt bị đánh đến tơi tả, Mục Thủy Lam bèn dùng giọng châm chọc mà nói: “Ôi chao, hai đứa mau dừng tay đi. Cha của chúng bây lẫn ông đại trưởng lão đều đến rồi kìa. Ninh Hinh à, không phải tao nói em mày đâu nhưng mà con bé Ninh Nguyệt lớn hơn em mày tận hai tuổi, sao mày cho nó đo đất được hay thế?”
Trong giọng nàng ta đong đầy sự vui vẻ của kẻ chỉ lo trời không sập.
“Không cẩn thận nên lỡ tay thôi ấy mà.” Lúc Mục Thủy Lam tiến đến bên cạnh, Ninh Hinh liền dừng tay không đánh nữa nhưng vẫn tiếp tục ngồi đè lên mình Mục Ninh Nguyệt, ngọt nhạt trả lời.
Mục Ninh Nguyệt nghe mà mặt nóng phừng phừng vì xấu hổ. Nàng ta làm sao có thể ngờ được bản thân bị Mục Ninh Hinh chỉ mới tu luyện chưa được bao lâu đánh bại lại còn bị nó ngồi đè lên trên người, tay chân thì bủn rủn không còn chút sức lực nào để đứng dậy phản kháng hết. Trong lòng nàng ta lúc này vô cùng tức tưởi và khó chịu vì không cách nào tiếp nhận được sự thực rằng bản thân đã bại trận.
“Thôi được rồi, thỏa mãn cục tức cả chưa? Rồi thì nhanh đứng dậy đi, nhìn xem sắc mặt của cha bây kìa.”
*** Hết chương ***