Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đơn linh căn hệ Mộc, độ thuần khiết bằng 9?
Ninh Hinh biết mình là người mang Mộc linh thể nên độ thuần khiết của linh căn có lẽ là ở mức cực đại. Còn dựa vào đâu mà kiểm tra ra được kết quả như vừa rồi thì chắc là bởi vì Tức Linh ngọc đã che giấu giúp nàng.
Chủ nhân của Đan Đỉnh phong xem kết quả xong bèn nhìn mọi người xung quanh rồi chậm rãi nói, trong giọng chứa đầy đe dọa: “Lão mong các vị ở đây nể mặt cho. Đứa đệ tử này lão nhất định phải thu về dưới trướng. Mong các vị chớ tranh với lão.”
Lời của lão vừa dứt thì bất chợt có một vị nam tu sĩ tiến vào đại điện. Người này mặc áo xanh, đầu vấn khăn da vô cùng đĩnh đạc. Sắc da hồng hào khỏe mạnh, mặt mũi lại đẹp như kẻ trong tranh. Nhất là đôi mày kiếm phối với ánh mắt yên tĩnh tựa thu thủy khiến người ta có cảm giác đây đích thực là một vị công tử văn nhã ôn hòa, ai ai cũng yêu thích.
Hắn ôn tồn lên tiếng: “Ta thu đệ tử này.”
Các vị quyền cao chức trọng có mặt trong đại điện nhìn thấy hắn đều lần lượt đứng dậy cúi chào: “Bái kiến Thanh Mộc Đạo quân!”
Người được gọi là Thanh Mộc Đạo quân kia hoàn toàn chẳng để ý đến đám người đang chào mình, chỉ đến trước mặt Ninh Hinh rồi hỏi: “Con có muốn nhận ta làm thầy hay không?”
Đứng trước câu hỏi đột ngột kia, Ninh Hinh cũng không hề chần chừ do dự, dứt khoát quỳ xuống làm lễ khấu đầu bái sư: “Đệ tử bái kiến sư tôn.”
Nàng chẳng cần nghĩ nhiều để làm gì cả. Bởi chỉ cần nhìn thấy phản ứng của những người khác thôi cũng đủ để nàng hiểu rõ người đàn ông trước mặt hẳn là một tu sĩ cấp Hóa Thần. Chỉ như vậy đã là quá tuyệt vời rồi còn gì nữa!
“Tốt lắm. Vậy từ nay con chính là đệ tử của Diệp Tránh ta. Mong các vị có mặt ở đây làm chứng cho, giờ nó đảnh lễ ra mắt người thầy này tại đây luôn là xong rồi.” Thanh Mộc Đạo quân nhìn xung quanh, hơi nhích môi cười nói.
Lời của hắn vừa dứt chưa bao lâu đã có đệ tử bưng đến chén trà dâng lễ. Ninh Hinh vội vàng nâng lên, khấu lạy ba cái với thầy mình rồi dõng dạc thưa thốt: “Đệ tử Mục Ninh Hinh bái kiến sư tôn!”
“Ừ tốt. Từ nay con sẽ trở thành đệ tử chân truyền của ta. Mau ra ngoài nói lời chia tay với người nhà của con đi, ta chờ con.” Diệp Tránh vươn tay nhận lấy chén trà, sau đó dặn dò.
“Dạ.” Ninh Hinh gật đầu rồi đứng dậy ra ngoài. Tận đến lúc ra khỏi đại điện rộng lớn, nàng vẫn còn trong trạng thái ù ù cạc cạc, mông lung mơ hồ. Trong đầu nàng nhảy ra rất nhiều nghi vấn, ví như bái sư đơn giản như vậy sao? Có thể kết thúc một cách chóng vánh lẹ làng đến thế á?
Nàng còn đang nghĩ ngợi thì nghe tiếng Ninh Ý chạy đến í ới nói: “Chị ơi đợi em với! Chị em mình cùng đi chia tay ông nội thôi. Ban nãy em nghe nói một khi đã vào đây rồi thì nếu không đạt Trúc Cơ sẽ vĩnh viễn không được ra ngoài nữa đâu.”
“Ừ, vậy chúng ta mau đi thôi.” Nàng gật đầu rồi kéo em trai đi.
Lúc này Mục Ninh Nguyệt cũng vừa ra khỏi đại điện. Tâm tư của ả hiện giờ đã mất đi sự vui vẻ nên có khi được lão chưởng môn thu nhận làm đệ tử. Ả tự hỏi sao con nhỏ Mục Ninh Hinh kia lại may mắn đến độ đó? Nó được một tu sĩ cấp Hóa Thần nhận làm đệ tử! Vốn còn tưởng với tư chất vượt trội của mình thì một khi vào được Thiên Nhất tông rồi, ả sẽ vượt lên Mục Ninh Hinh. Vậy mà nào có ngờ...
***
Chỗ ở của Mục gia tại Thiên Nhất tông.
“Sao hai đứa lại sang đây rồi?” Mục Khiêm cũng như rất nhiều thành viên khác của Mục gia thấy hai đứa cháu vội vội vàng vàng chạy về, bèn nôn nóng hỏi han.
Ninh Hinh mở lời nói: “Là thầy con bảo con đến chia tay với mọi người ạ.”
Mục Thủy Lam sốt sắng hỏi: “Sao? Em mày đã bái sư rồi hả? Mau nói cho mọi người nghe mày bái ai làm thầy thế?”
Bởi vì bản thân Mục Thủy Lam mang song linh căn nên hiện tại chỉ là một đệ tử kí danh tại đỉnh Linh Phù thuộc cụm nội phong, vẫn chưa bái ai làm thầy.
Ninh Ý dõng dạc đáp thay, giống như người bái sư chính là cậu chàng: “Là Thanh Mộc Đạo quân! Một tu sĩ Hóa Thần đó!”
Mục Khiêm trợn mắt hỏi lại: “Thật ư?!”
“Dạ.” Ninh Ý gật đầu lia lịa.
Mục Khiêm kích động đến mức không biết phải nói gì, chỉ có thể liên tục gật đầu nói: “Giỏi... cháu ông giỏi lắm.”
Đám người vây quanh hóng chuyện nghe vậy bèn thay nhau chúc mừng ông cháu Ninh Hinh.
Mục Ninh Nguyệt về đến nơi, đập vào mắt là cảnh đứa mình căm ghét được muôn người vây quanh tung hô. Trong lòng ả lập tức dấy lên ngọn lửa đố kị và thù hằn. Mục Ninh Hinh! Mày hãy chờ đó. Nhất định sẽ có một ngày tao giẫm nát mày ở dưới chân tao!
***
Sau khi tạm biệt với người thân, Ninh Hinh liền trở lại đại điện của chưởng môn. Thanh Mộc Đạo quân đang nói chuyện với lão chưởng môn, khi thấy nàng quay lại bèn lên tiếng: “Chia tay xong rồi sao?”
“Dạ vâng ạ.” Ninh Hinh gật đầu đáp.
“Vậy được rồi. Bây giờ ta mang trò về đỉnh Vân Hải.”
***
Nhìn thấy đỉnh Vân Hải sừng sững hiện ra trước mắt, Ninh Hinh không kìm được sửng sốt. Đỉnh Vân Hải mang phong cách hoàn toàn trái ngược với ngọn chủ phong của chưởng môn: nếu như chỗ chưởng môn trông vô cùng trang nghiêm khiến người ta không dám suồng sã thì đỉnh Vân Hải lại đẹp như chốn Bồng Lai. Chỉ cần nghĩ đến việc về sau mình sẽ tu luyện ở đây, Ninh Hinh đã thấy vô cùng phấn khích.
Diệp Tránh từ tốn nói với học trò: “Chỗ ở của thầy tên là đỉnh Vân Hải. Bây giờ con đi thăm thú xung quanh, rồi tìm một chỗ tu luyện cho bản thân nhé. Ngày mai hẵng đến tìm ta.”
Sau khi rời khỏi chỗ của thầy mình, Ninh Hinh nhìn quang cảnh đẹp không khác gì Bồng Lai tiên cảnh cùng lượng linh khí dồi dào gấp mấy lần Mục phủ mà âm thầm cảm thán. Nàng thấy chỉ với cái lễ bái sư hời hợt giản tiện của mình mà lại có được một ông thầy tuyệt vời như vậy, phen này nàng thật sự hời quá đi mất.
Bất ngờ từ xa vọng đến tiếng của một người đàn ông trung niên, khiến Ninh Hinh phải quay đầu nhìn lại.
Người kia thấy nàng quan sát mình với vẻ cảnh giác bèn cười nói: “Chào sư tỷ! Xin được tự giới thiệu, tôi là Lâm Lạc – đương nhiệm viên quản sự (quản lí sự vụ) của đỉnh Vân Hải. Nếu sư tỷ gặp phải vấn đề gì cứ đến tìm tôi.”
Người đàn ông trung niên kia vừa nói vừa lấy ra món đồ đưa cho Ninh Hinh: “Còn đây là bùa truyền âm (truyền tấn phù).”
Ninh Hinh thấy đối phương chủ động chào hỏi bèn lịch sự đáp lại: “Chào tiền bối! Tôi là Mục Ninh Hinh, người cứ gọi tôi là Ninh Hinh hay Hinh là được. Người gọi tôi một tiếng sư tỷ thật sự khiến tôi ngại quá. Hôm nay tôi mới chân ướt chân ráo đến đây, về sau còn phải nhờ tiền bối chỉ bảo, giúp đỡ nhiều hơn.”
Bị một vị tiền bối trung niên có tu vi Kim Đan kì gọi là sư tỷ, bảo không ngại mới là lạ ấy!
Dường như người nọ cũng biết Ninh Hinh cảm thấy lấn cấn về vấn đề danh xưng nên liền nở nụ cười đáp: “Sở dĩ tôi gọi người một tiếng sư tỷ là bởi người là đệ tử của Đạo quân. Mà đã là đệ tử của Đạo quân thì tương đương với việc vai vế của người sẽ ngang hàng với chưởng môn đương nhiệm. Còn tôi đây chỉ là một viên quản sự nho nhỏ chẳng mấy quyền hành, theo lí thì xưng hô như vậy không hề sai.”
Lúc còn thơ ấu, Lâm Lạc đã phải trải qua cảnh đói khát nghèo nàn. Ông sống một cách lay lắt qua ngày và giương mắt chứng kiến từng thành viên trong gia đình ngã xuống vì đói. Ông đã nghĩ rồi đây bản thân mình cũng sẽ cũng đón nhận cái chết vật vã như họ thì Thanh Mộc Đạo quân xuất hiện. Đạo quân đã cưu mang đứa trẻ chỉ còn thoi thóp là ông và mang về Thiên Nhất tông. Nhưng ngặt nỗi ông chỉ có tứ linh căn nên không thể trở thành đệ tử chính thức của tông môn được. Thế là ông ở lại đây với thân phận một đệ tử tạp dịch chuyên làm những việc lặt vặt.
Trong lúc tu luyện, ông luôn thầm cảm ơn trời đất đã cho ông gặp được người tốt như Thanh Mộc Đạo quân. Ngài ấy không hề ghét bỏ một đệ tử tạp dịch mang tư chất kém như ông, ngược lại còn cung cấp cho ông nguồn tài nguyên tu luyện nhiều hơn cả các đệ tử khác.
Ấy là chưa kể đến chuyện người ở đỉnh Vân Hải chẳng có mấy nên các việc lặt vặt liên quan đến sinh hoạt thường ngày cần ông đích thân giải quyết không có bao nhiêu. Nhờ vậy thời gian Lâm Lạc có thể dành ra để tu luyện cũng càng nhiều. Nếu không có những đãi ngộ ấy thì làm sao một người mang tứ linh căn như ông có thể đạt đến Kim Đan được kia chứ?
Ban đầu vì lòng cảm phục với Đạo quân, lại thêm Ninh Hinh là đệ tử đầu tiên mà Đạo quân thu nhận nên Lâm Lạc vô cùng khiêm nhường, niềm nở với nàng. Tuy nhiên qua giao tiếp sơ bộ, Lâm Lạc phát hiện Ninh Hinh cũng không bởi vì thân phận đệ tử chính thức mà tỏ ra khinh thường một người có tư chất và địa vị thấp kém như ông. Cô bé này nếu đã khiến đạo quân vừa mắt, vậy ắt hẳn phải có chỗ hơn người.
Mặc dù Lâm Lạc đã giải thích lí do cho cái danh xưng “sư tỷ” nhưng Ninh Hinh không đồng tình chút nào. Nàng vẫn gọi một cách lịch sự theo đúng độ tuổi của hai người: “Chú Lạc này, chú có thể kể thêm những điều liên quan đến đỉnh Vân Hải được không? Cháu muốn tìm hiểu nhiều hơn nữa. Ban nãy sư phụ bảo cháu đi tìm chỗ ở cho mình.”
***
Qua những thông tin được Lâm Lạc truyền cho, Ninh Hinh đã có thêm kiến thức về đỉnh Vân Hải – nơi nàng sẽ bắt đầu đời sống tu tiên dài lâu.
Đỉnh Vân Hải là một trong tám ngọn núi lớn có vị trí quan trọng ở Thiên Nhất tông. Chủ của đỉnh Vân Hải hiện tại chính là Thanh Mộc Đạo quân, tu vi đã đạt đến Hóa Thần hậu kì, mang đơn linh căn hệ Mộc. Ông là vị luyện đan sư cấp mười duy nhất của thế giới Nhạc Thiên, đồng thời cũng là một vị dược sư (thầy thuốc).
Phần đông luyện đan sư chỉ có thể noi theo phương thuốc có sẵn để luyện thuốc, riêng những người tư chất tốt thì có thể dựa trên các thành tố cơ bản để biến đổi phương thuốc cũ thành mới. Thế nhưng dược sư thì không giống vậy, họ có thể căn cứ theo mức độ chịu thương tích của người bệnh để điều chế thuốc chữa trị tương ứng. Những thang thuốc được đích thân dược sư điều chế thường sẽ giảm các tác dụng phụ gây tổn hại cho cơ thể người dùng. Do đó dược sư cần sở hữu rất nhiều tri thức liên quan đến việc khám chữa bệnh, điều này thật ra có điểm tương tự với các bác sĩ ở kiếp trước của Ninh Hinh.
Đỉnh Vân Hải là ngọn núi mà nhiều đệ tử Thiên Nhất tông ước ao được đến học tập nhất. Không chỉ bởi nguyên do có thể bái Thanh Mộc Đạo quân làm thầy mà còn bởi cảnh sắc ở nơi đây vô cùng đẹp đẽ thoát tục, linh khí lại nồng đậm dồi dào. Bên cạnh đó, ruộng khoảnh dùng để gieo trồng linh thảo và linh quả có rất nhiều. Mà chúng nó là nguồn tài nguyên luôn được các tu sĩ săn đón, cung chẳng đủ cầu. Đặc biệt ở đây có một khu vườn chuyên canh linh quả, cây nào cây nấy đều trĩu trịt quả khiến cho các vị tai to mặt lớn ở các đỉnh khác cũng phải rỏ dãi thèm thuồng. Ngoài ra còn có rất nhiều vườn thuốc phân bố khắp cả tứ mạn của núi Vân Hải.
Điều mà Thanh Mộc Đạo quân mong mỏi nhất là trước khi bản thân phi thăng, có thể đào tạo ra một vị dược sư kiêm luyện đan sư để thay mình cống hiến cho tông môn. Thế nhưng vì yêu cầu của ông quá cao nên chọn tới chọn lui mãi vẫn chưa có đệ tử nào đáp ứng được những tiêu chí ông đặt ra. Lúc ông định buông xuôi mà hạ thấp tiêu chuẩn để thu nhận đệ tử thì Ninh Hinh xuất hiện.
Người mang Mộc linh thể được trời phú cho cái sự thấu cảm với thực vật mà người bình thường không tài nào có thể hiểu rõ. Nếu như được bồi dưỡng trọng điểm thì Thiên Nhất tông hoàn toàn có thể tiếp tục cho ra đời một vị luyện đan sư kiêm nhiệm dược sư ưu tú.
Còn vì sao Thanh Mộc Đạo quân phát hiện ra Ninh Hinh là người có thể chất Mộc linh thể thì nguyên do không phải bởi Tức Linh ngọc mất tác dụng, mà là bởi bản thân ông ấy cũng chính là người mang thể chất tương tự. Giữa những tu sĩ có linh thể giống nhau khi đạt được trình độ tu vi nhất định sẽ nảy sinh ra sự cảm ứng.
*** Hết chương ***