Mộc Tiên Truyện

Chương 9. Kí sự tu luyện ở Mục phủ (P1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Những đệ tử có linh căn trong Mục phủ sau kì kiểm tra đều phải đến sảnh tu luyện của gia tộc để tập luyện.

Sảnh tu luyện của Mục phủ khá nổi danh, khắp Thổ Nhạc đại lục cũng nhiều người nghe tiếng. Sảnh này do đích thân vị tổ tiên đã phi thăng lên Linh giới của nhà họ Mục xây dựng, về sau được các đời con cháu tu sửa cải tạo và mở rộng. Ở bên trong có điện Dẫn Khí chứa lượng linh khí vô cùng nồng đậm, những đệ tử của Mục gia đều ở đây hoàn thành giai đoạn dẫn khí nhập thể. Kế đến là gác Giảng Kinh (Giảng Kinh các) – nơi phổ cập các kiến thức căn bản về việc tu tiên. Ở đây có các tu sĩ thuộc giai đoạn Luyện Khí thường trực, có nhiệm vụ giải đáp các loại nghi vấn cho người học. Thật ra cũng sẽ có các vị tu sĩ cấp cao đến tổ chức buổi diễn giải, nhưng hoạt động này thường được công bố trước và thu linh thạch làm lệ phí vào cổng.

Tiếp nữa là sân thi đấu (cách đấu trường), được dùng chủ yếu trong các cuộc tỉ thí mang tính giao lưu hữu nghị, trao đổi luận bàn. Gia quy của Mục gia nghiêm cấm tuyệt đối việc đệ tử tự ý hành hung xô xát lẫn nhau, nếu có bất kì mâu thuẫn nào đều phải đến sân thi đấu để giải quyết.

Theo sau là điện Sấm Quan – nơi có tác dụng kích thích tiềm lực chưa được lộ ra của các tu sĩ. Đa phần các tu sĩ sau khi vào Sấm Quan điện đều phải nằm trên cáng mới đi ra được, nhưng về sau bọn họ đều là những người có tu vi cực cao.

Cuối cùng là Tàng Thư các. Cả tòa các gồm có bảy tầng: tầng trệt mở cửa cho đại chúng, không thu phí vào cửa. Ở đây chứa các loại thư tịch, sách vở dành cho người chưa dẫn khí nhập thể đọc và tham khảo; lầu một cũng như tầng trệt, mở cửa miễn phí, trưng bày các loại thẻ ngọc, sách ghi công pháp thường thấy cùng sách diễn giải kiến thức thông thường trong bước đường tu luyện. Lầu hai vẫn mở cửa miễn phí, chủ yếu trưng bày các loại ngọc giản, sách hướng dẫn nhập môn ‘tứ nghệ’ sơ cấp bao gồm đan (đan dược), phù (bùa), trận (trận pháp) và khí (các loại công cụ).

Từ lầu ba cho tới lầu năm thu phí vào cổng. Lầu cao nhất (lầu sáu) yêu cầu phải là người có cống hiến với nhà họ Mục mới được bước vào.

***

Ngay sau cái hôm kiểm tra linh căn xong, Ninh Hinh bắt đầu bước vào cuộc sống đi sâu hiểu sâu về gia tộc nhà mình.

Tảng sớm, Ninh Hinh vừa đặt chân đến sảnh tu luyện đã chạy ngay sang điện Dẫn Khí ngồi. Trong đó đã có không ít đệ tử đến tu luyện, hầu hết bọn họ đều trường kì cắm ở Dẫn Khí điện từ mờ sớm.

Mục Thủy Lam thấy Ninh Hinh bèn giơ tay ngoắc: “Ôi chao Ninh Hinh đấy à? Lại đây ngồi đi, bên này còn chỗ.”

“Cảm ơn nhiều, không ngờ chị họ đến đây sớm vậy đấy.” Ninh Hinh gật đầu, đáp.

“Rồi sau em mày sẽ biết thôi, một khi đã tu luyện rồi thì đừng có mà mơ còn thong dong đi chơi như hồi xưa nữa nhé.”

***

Vào ngày đầu tiên nhập học, trong gia tộc sẽ phái người đến giảng dạy cách thức dẫn khí nhập thể. Còn về sau nếu có bất kì vấn đề gì muốn được giải đáp thì phải đến Giảng Kinh các.

Từ lúc học Thuật luyện thể, Ninh Hinh đã biết cách cảm nhận linh khí rồi, vì vậy hiện tại chỉ cần dựa theo công pháp hướng dẫn đem linh khí dẫn vào trong cơ thể là xong. Thế nhưng nàng lại không thích việc mới ngày đầu đã thể hiện ra bản thân có thể dẫn khí nhập thể, như vậy rất gây chú ý. Đấy là càng chưa kể đến việc về sau trong lúc tu luyện sẽ luôn có người soi mói, nàng chẳng thích kiểu đó tí tẹo nào cả.

Cái nhẽ ‘cây cao gió lớn’, người giỏi gánh nhiều đều luôn đúng với mọi thế giới. Ninh Hinh không muốn phải gánh nhiều nên sẽ không bao giờ đi làm người giỏi. Cứ im ỉm mà làm thôi, lù lù vác cái lu chạy trước.

Cứ như vậy, hết buổi sáng đi học cách dẫn khí nhập thể lại đến buổi chiều chạy sang Giảng Kinh các để nghe giảng bài, hệ thống hóa lại sự hiểu biết về thế giới tu tiên đầy màu sắc thần kì này cho thêm phần toàn diện. Cuối ngày nàng lại về nhà tiếp tục tu luyện.

Ninh Ý năm nay đã ba tuổi, Ninh Hinh đang phân vân việc có nên kiếm sách luyện thể về cho thằng bé luyện tập hay không. Theo kinh nghiệm từng trải của nàng thì độ tuổi học luyện thể nếu càng nhỏ sẽ càng đạt được hiệu quả cao, tốt nhất là ở giai đoạn giống như nàng khi trước.

“Ninh Ý, em thấy chuyện học rèn luyện thể lực giống của chị ra sao?” Ninh Hinh quyết định hỏi ý kiến em trai.

“Tốt mà chị, em thấy có vẻ vui lắm. Em thích.”

“...” Trời ơi thằng em đần này, Thuật luyện thể có phải trò chơi đâu mà bảo vui, khổ như con chó ấy.

Mà thôi, thích thì cứ nhích.

***

Sau khi đã hỏi ý kiến em trai xong, Ninh Hinh liền đi sang vườn thuốc để kiếm bác năm nhà mình nhờ giúp đỡ, bởi ông ấy là người đã từng luyện thể, quyển Thuật luyện thể mà nàng đang học theo cũng do chính tay ông ấy cho.

“Bác năm ơi thằng em con muốn học luyện thể. Bác kiếm giúp con một quyển sách luyện thể cho nó được không ạ?”

“Sao cơ? Thằng Ý muốn học luyện thể á?! Mà sao cả cháu cũng còn theo cái môn luyện thể vậy?” Mục Khôn nghe mà lòng đầy kinh ngạc. Thoạt đầu ông hẵng còn cho rằng đứa cháu gái này vì sợ bản thân mang linh căn không tốt mới học luyện thể, nào ngờ đâu kết quả ra linh căn tốt như thế mà nó vẫn còn theo đuổi cơ à.

Mục Khôn suy nghĩ hồi lâu rồi nghiêm túc nói với đứa cháu bé bỏng của mình: “Hinh à, tư chất của cháu đã vô cùng tốt rồi, sao vẫn còn đeo đuổi thuật luyện thể nữa? Chớ thấy tuổi thọ của tu sĩ dài lâu hơn người trần mắt thịt con ạ, thật ra sức lực cũng chỉ có hạn mà thôi. Nếu cứ dành quá nhiều thời gian cho việc luyện thể thì tu luyện có được bao nhiêu? Vậy sẽ làm chậm trễ việc tu luyện của cháu đấy. Đây bác ví dụ cho cháu nhé! Như mấy người kiếm tu thông thường ấy, họ chỉ tập trung vào việc tu luyện với kiếm thôi, những môn khác đều không thèm hỏi tới. Đó là bởi vì họ phải tiến hành luyện thể, hoàn toàn chẳng còn sức để đi học những thứ khác nữa rồi. Cũng bởi vậy nên những vị kiếm tu có khả năng lộ ra kiếm ý vốn đã ít nay lại còn ít hơn. Cháu mang đơn linh căn hệ Mộc, về sau đi học luyện đan đã là chuyện chắc mười mươi rồi. Thế thì liệu cháu còn dư được bao nhiêu thời gian để học luyện thể nữa đây?”

“À ra là như vậy ạ? Cháu có thể tu luyện cả hai đồng thời mà.” Ninh Hinh nghe xong bèn đáp.

Lúc trước nàng xem tiểu thuyết thấy vai chính cái gì cũng biết kia mà nhỉ? Thắc mắc ghê.

Thật ra chuyện tu hai môn cùng một lúc không phải là không có khả năng, nhưng điều kiện tiên quyết phải là thiên tài mang tư chất, ngộ tính cực tốt. Những lời Mục Khôn khuyên nhủ Ninh Hinh chẳng có cái nào là sai hết, chỉ là trường hợp mà ông ấy đề cập đến là những tu sĩ có thiên phú tu luyện ở mức bình thường. Tuy nhiên với Ninh Hinh mà nói thì không đúng, bởi tư chất của nàng rất tốt, dù có luyện cùng lúc cũng chẳng thành vấn đề, cùng lắm là tốc độ tu luyện chậm đi một tí mà thôi. Bởi vậy kinh nghiệm tất nhiên là rất quan trọng, nhưng không thể đánh đồng tất cả mọi loại người.

“Bác năm ơi, con hứa sau này sẽ dành nhiều thời gian để tu luyện. Nay em trai của con vẫn chưa có tu luyện gì cả, sức lực rất dồi dào mà chẳng biết làm gì. Vậy nên con mới muốn tìm mấy việc nhỏ nhỏ để cho nó làm. Trên hết sau khi học luyện thể con thấy nó có nhiều chỗ tốt, thành thử mới muốn em trai cùng luyện chung đấy chứ ạ.” Ninh Hinh bắt đầu năn nỉ.

Mục Khôn tất nhiên không thể chịu được sự mè nheo của đứa cháu gái, đành phải gật đầu đồng ý: “Rồi rồi bác biết rồi. Nếu con đã nói như vậy thì để bác về nhà tìm thử xem sao, quyển công pháp luyện thể mà trước đây bác học cũng hay ho lắm, nếu tu luyện tới nơi tới chốn có thể đạt đến kì Nguyên Anh luôn đấy.”

“Dạ con cảm ơn bác năm nhiều lắm ạ.” Ninh Hinh cười tít mắt cảm ơn.

Mục Khôn nhìn nụ cười rạng rỡ như hoa nở trên mặt của con bé, tâm tình cũng vui vẻ lên trông thấy: “Cháu đấy, phải cười nhiều lên biết chưa? Đừng có bày ra bộ dáng lầm lì lạnh lùng ấy hoài đi.”

“Hứm, trong phủ có nhiều người đáng ghét lắm, con không muốn cười đâu.” Ninh Hinh lắc đầu ngay.

Mục Khôn đành phải thở dài khuyên nhủ: “Không được. Con phải tập làm quen với cuộc sống trong phủ đi thôi. Lẽ nào vì đám người con ghét mà con không cười luôn ư con bé này?”

“Không đâu. Với mấy người đó con mới không cười thôi. Chứ với những người con thích thì con cười nhiều lắm luôn.”

“Nhất con rồi đấy. Mau khai thật bác nghe, có phải hôm tham gia kiểm tra linh căn con đã phạt đứa hầu gái của Mục Ninh Nguyệt không?” Mục Khôn bắt đầu hỏi đến việc náo động gần đây.

“Bác năm à, sao hôm nay bác lại quan tâm đến chuyện cỏn con ấy rồi? Lẽ nào là do trong vườn thuốc chưa có loại linh dược nào mới ư?”

“Con bé này! Con thử nghĩ xem cả cái Mục phủ này to như vậy, con với con bé Ninh Nguyệt kia lại là người có chỗ đứng ở trong tộc. Chỉ cần hai đứa bây xảy ra việc gì thì cả cái phủ này sao có thể không biết được kia chứ.”

“Mục Ninh Nguyệt cứ suốt ngày bày ra bộ dạng chị cả trong nhà để lên mặt dạy đời con, chỉ cần nhìn thôi đã thấy chướng mắt rồi. Nó cứ kiếm chuyện với con suốt, sao con có thể nhịn nhục được mãi.”

“Vậy... chỗ cha con thì phải làm sao?” Mục Khôn bắt đầu lo lắng hộ cháu gái.

Ninh Hinh biết bác năm lo lắng mình bị tổn thương, vì vậy bèn giải thích: “Ôi bác chớ lo. Lần này cô ả Mục Ninh Nguyệt đuối lí rồi. Nếu ông ta muốn bênh nó thì con chạy sang mách ông nội luôn cho biết mặt. Dù gì con cũng chẳng làm gì khuất tất nên sao phải sợ sệt. Dẫu sau đó cả Mục phủ đều biết con không được cha yêu thương nữa cũng không hề hấn gì. Con sao có thể quản lý được cha mình yêu ai ghét ai kia chứ.”

“Trời ơi con đấy, thân con gái mà sao tính tình cứng rắn quyết liệt như vậy chứ! Con nên học hỏi cái tính mềm dẻo của con bé Ninh Nguyệt đi.” Mục Khôn nghe cháu gái giải thích xong, hoàn toàn không biết nên khuyên nhủ gì hơn.

Ninh Hinh chưa nghe xong đã thấy thiếu kiên nhẫn mà ngắt lời: “Bác năm à, thôi thôi. Nếu bảo con đi bắt chước cái điệu bộ kia của nó, con sẽ buồn nôn đến chết mất.”

***

Sau khi từ vườn thuốc về lại vườn Ngô Đồng nhà mình, quả nhiên vừa đến nơi Ninh Hinh đã nhìn thấy bóng dáng người cha lâu rồi chưa thấy mặt.

“Cha đến đây để thăm bọn con hay là để đòi lại công bằng cho ai kia vậy? Nếu như là vế sau thì không cần nói gì nữa hết, bây giờ cha con ta đi tìm ông nội để ba mặt một lời cho xong. Dù sao chuyện hôm đó cũng có nhiều người chứng kiến đến vậy, cả con lẫn Mục Ninh Nguyệt đều không thể bịa tạc thêm thắt gì được đâu cha à.”

Ôi bác năm dự đoán thật tài, đủ xứng danh thần toán rồi đấy.

“Ninh Hinh! Sao con dám ăn nói với cha mình như vậy hả?” Mục Dương nghe vậy bèn lớn tiếng quở trách.

“Có gì đâu, con chỉ ăn ngay nói thật thôi mà.”

Mục Dương á khẩu không biết nói gì hơn, chỉ biết nhìn chằm chằm con gái. Đứa nhỏ này mồm mép vô cùng, lần nào ông ta cũng cãi không lại nó.

Cuối cùng Mục Dương đành hạ giọng: “Do con phạt đứa nô tì bên chỗ Ninh Nguyệt nên cha đến hỏi xem thế nào thôi.”

Ninh Hinh nghe vậy liền bật cười mà hỏi lại: “Cha này, con hẳn là đích nữ của Mục phủ nhỉ?”

“Tất nhiên rồi.” Mục Dương không hiểu sao con gái lại hỏi như vậy, chỉ có thể gật đầu.

“Nói vậy thì tại sao việc đứa con hoang Mục Ninh Nguyệt xúc phạm con lại việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không; còn đứa tôi đòi trong phủ cậy hơi nó, to tiếng rộng họng với con nên con phạt thì cha lại làm lớn chuyện như vậy? Cha à, có ưu ái, thương yêu ai đó cách mấy thì cũng nên biết chừng mực, vừa phải thôi chứ.” Ninh Hinh nói chẳng chút nể nang nào, sau đó đi thẳng vào phòng mình, không thèm đếm xỉa đến những chuyện bên ngoài nữa.

*** Hết chương ***