Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Tam Bảo! Đâm chết hắn!”Diêm Ngọc hung hăng nói.

Đúng vậy, nàng đã nghĩ suốt một đường để đặt tên cho con trâu.

Cô là Đại Bảo, đệ đệ hoặc muội muội là Nhị Bảo, con trâu này chính là Tam Bảo của nhà cô!

Quách Tiểu Tường không ngờ cả nhà Diêm lão nhị lại trở về lúc này, đúng lúc còn chạm phải.

Nhìn thấy con trâu kia giống như nổi điên đâm về phía hắn.

“Ai nha nương ơi!” Hắn lảo đảo ngã sang bên cạnh, quyết đoán buông tay.

Chân Đại Nha đều mềm nhũn, cả người phủ phục ngã xuống đất.

Con trâu kia tiến lên dán sát ở Quách Tiểu Tường bên cạnh, cả trâu lẫn xe quay đầu, lại vọt tới lần nữa.

Quách Tiểu Tường vừa lăn vừa bò đứng lên bỏ chạy.

Vừa chạy vừa không ngừng nhìn về phía sau, a a a kêu to, vẻ mặt hoảng sợ.

“Diêm lão nhị, mau giữ chặt nó, giữ chặt nó!”

Nếu thật sự bị con trâu này đâm một cái, không chết thì cũng nằm liệt!

“Dừng lại, dừng lại!” Diêm lão nhị kêu dừng lại.

Lý Tuyết Mai một tay ôm bụng, một tay túm chặt giá xe, cắn chặt hàm răng không buông ra.

Thấy trâu dừng lại, giọng bà căm hận nói: "Dừng lại làm gì, đâm chết hắn!”

Diêm Ngọc cũng không giải hết hận, kêu to với con trâu: "Tam Bảo nghe ta, đâm hắn!”

Tam Bảo vẫn không nhúc nhích.

Diêm lão nhị nhảy xuống xe, đỡ Lý Tuyết Mai xuống dưới.

Lại cường ngạnh ôm con gái xuống dưới.

Lúc này Quách Tiểu Tường đã chạy rất xa.

“Đại nha, không có việc gì chứ, đừng sợ, nhị thúc nhị thẩm đều ở đây.” Giọng nói của Lý Tuyết Mai nhẹ nhàng mềm ấm.

Đại Nha nhìn thấy thân nhân, nước mắt càng chảy lợi hại: “Nhị thẩm! Hu hu hu...... Khiến ta sợ muốn chết, khiến ta sợ muốn chết......”

Cả người nàng đều cứng ngắc, được Lý Tuyết Mai trấn an, sau một lúc lâu thân thể mới mềm được.

Chống đỡ đứng lên, lo lắng đụng phải đứa nhỏ trong bụng nhị thẩm, giống như là bắt lấy cọng rơm rạ cứu mạng, gắt gao nắm chặt góc áo của Lý Tuyết Mai.

Diêm Ngọc nhặt giỏ trúc rơi xuống ở rất xa kia lại, mấy cây rau dại nửa vàng tản ra bốn phía.

Rốt cục cô thở ra hơi nghẹn kia, không khỏi có chút nghĩ mà sợ.

May mắn đuổi kịp!

Chỉ sợ bọn họ lại đến muộn một chút nữa, Đại Nha tỷ tỷ bị kéo xa, cho dù có kêu lên thì bọn họ cũng không nghe thấy được.

Một khi bi kịch đúc thành, đó chính là một sinh mệnh sống động.

Cả nhà bọn họ đều biết Đại Nha tỷ tỷ sẽ......

Cho nên cô và mẹ mới kích động như vậy, hận không thể đâm chết hắn.

Diêm lão nhị nhịn xuống, vợ hắn và con gái hắn chỉ là ngoài miệng nảy sinh ác độc, chưa chắc thật sự có tâm tư để cho thằng nhãi ranh kia chết, đó là lời nói không lựa lời dưới sự phẫn nộ, tức giận.

Các nàng sợ là đã quên Tam Bảo là trâu máy móc phỏng sinh, nói đâm chết, thật sẽ chết không thể lại chết thêm được nữa.

“Nhị nha, đỡ Đại Nha tỷ tỷ và nương của con về nhà.” Diêm lão nhị dặn dò.

Nhị Nha nhìn cha của mình, câm miệng làm theo.

Thấy các nàng đi xa, Diêm lão nhị không rên một tiếng dỡ giá xe xuống, vỗ vỗ trâu, lạnh lùng nói: "Tam Bảo, ngươi đi đá hắn một cước, đá vào ngực, đừng đá chết.”

Quyền hạn cấp một lên tiếng.

Tam Bảo đuổi theo phương hướng Quách Tiểu Tường rời đi một đường chạy như điên......

……

Diêm Ngọc vẫn ngồi xổm ở cửa, chờ cha trở về.

Mẹ cô lại sai Đại Nha tỷ tỷ làm việc, để cho nàng giúp đỡ khâu túi, người cũng không rời đi, ngồi ngay ở bên cạnh, thường thường nhẹ nhàng nhỏ nhẹ nói vài câu.

Diêm Ngọc nghe được bước nhỏ nhàn nhã, đứng bật dậy.

Không sai, là Tam Bảo!

“Cha! Tam Bảo!” Cô phất phất tay.

“Mu!” Tam Bảo đáp lại, tăng nhanh tốc độ, vọt vào sân.

Diêm Ngọc vội đóng cửa sân lại, trước tiên nhỏ giọng hỏi cha cô: "Cha, cha đi làm gì vậy? Là đi đánh tên khốn kiếp kia sao? Thế nào? Có đuổi theo được không?”

Diêm lão nhị còn không kịp trả lời những câu hỏi liên tiếp của con gái, Diêm Hướng Hằng nghe thấy động tĩnh liền chạy ra, tiểu thư sinh trắng nõn sạch sẽ, tức giận đến đỏ mặt: “Thúc, cha gọi người qua.”

Diêm lão nhị lên tiếng, cùng hắn đi về phòng phía đông.

Diêm Ngọc đang vuốt ve lông Tam Bảo, đột nhiên "A" một tiếng, ngồi xổm xuống, nhìn kỹ móng chân khả nghi kia.

Trên đùi trâu bên trái, có hai chấm đỏ khả nghi.

Cô ghé sát mũi vào ngửi ngửi, là máu!

“Tam Bảo, là ngươi đá người? Hay là cha ta đánh?” Diêm Ngọc gấp giọng hỏi.

Câu hỏi lựa chọn thì trâu trả lời như thế nào.

Tam Bảo: "Mu!”

“Có phải là cha ta không?”

Tam Bảo lắc đầu.

“Là ngươi đá tên khốn kia hả! Giỏi lắm!” Diêm Ngọc khen xong lại hỏi: “Ngươi đá mấy cái?”

Cô về đến nhà liền bắt đầu tỉnh lại xúc động vừa mới lúc nãy, mẹ cô còn đang mang thai, chịu không được kinh hách.

Gặp phải án mạng kiện tụng, cả cái nhà bọn họ này liền xong rồi, vì Một tên khốn kiếp không đáng, nhưng cha cô bảo bọn họ đi trước, nhất định là có chủ ý.

Hiện tại xem ra, vẫn là cha cô làm đúng.

Chính mình không ra tay, để Tam Bảo đá hắn.