Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Diêm Ngọc xoay người ôm lấy bà, khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên, vẻ mặt sáng lạn nói: "Để cho cha nuôi chúng ta đi, hắn ở bên ngoài cố gắng kiếm tiền, chúng ta ở nhà xinh đẹp như hoa, ha ha ha! Nương, ngươi nói có thể có cuộc sống này hay không?”
Lý Tuyết Mai không nhịn được cười: “Quá khả thi!
“Đại bá, ta đi vào đây.” Nhận được tiếng trả lời Diêm Ngọc tự nhiên đẩy cửa vào.
Liền nhìn thấy đại bá cô đang đóng gói quần áo, mình mệt đến đầu đầy mồ hôi.
“Đại bá, ta giúp ngươi.”
Cô chạy chậm tới nhìn, trực tiếp chống tay leo lên trên, đem quần áo dài, tay áo bên trái, tay áo bên phải, gấp lại xếp chồng lên nhau.
Diêm Hoài Văn: Tất cả đều là nếp nhăn!
Ai dạy nàng làm như vậy!
Nhưng nghĩ lại, vẫn là mình không phải, sửa không được tật xấu kiếp trước.
Hiện giờ hắn chỉ là một tú tài nghèo, chú ý cái gì.
Lúc Diêm Hoài Văn sững sờ, Nhị Nha chúng ta cũng không có dừng tay.
Quần áo của đại bá không nhiều lắm, nhưng tất cả đều cùng một kiểu, trường bào.
Cô người thấp tay ngắn, không thể không xoay tròn.
Sau đó đóng gói đến đại bá tự mình động thủ, sức lực cô không đủ, đóng gói bao không chặt.
“Đại bá, còn gì nữa không?” Cô còn có thể tiếp tục.
Sau khi nhận được câu trả lời không có gì phải thu dọn nữa, Diêm Ngọc tiếc nuối nhìn gia sản một phòng không thể bị mang đi, haiz! Đáng tiếc!
“Nương ngươi chải cho ngươi? Không tồi.” Diêm Hoài Văn lúc này mới nhìn thấy cháu gái nhỏ khác thường.
Giả dạng thành bộ dạng nam đồng.
“Nương nói như vậy là rất tiện lợi.”
Thật ra là Diêm Ngọc chủ động yêu cầu, cô cảm thấy hiện tại mình còn nhỏ không có gì, nhưng nếu lớn hơn một chút, vẫn là con trai đi lại bên ngoài sẽ tiện lợi hơn.
“Đại bá, người xem cái này, người nhận ra không?” Diêm Ngọc không quên mục đích chuyến đi này của mình.
Diêm Hoài Văn nhận lấy giấy cháu gái đưa tới, vừa nhìn chính là đệ đệ hắn trước kia luyện chữ đã dùng qua, mặt trái viết mấy chữ, là chữ triện.
Chữ đấu lớn, nhưng viết rất rõ ràng, không thiếu bút vẽ thêm.
Đây là ngươi viết?” Diêm Hoài Văn hỏi.
Thiên Hữu cho dù không tốt, cũng không viết ra chữ xấu xí như vậy.
“Đúng vậy, đại bá, mấy chữ này ta không nhận ra, liền viết theo để định hỏi cha, nhưng cha không ở đây.”
Cho nên mới tới hỏi người đại bá là ngươi đây.
“Cha ngươi dạy ngươi biết chữ?”
“Dạy, nhận biết có mấy chữ mấy chữ thôi.”
“Viết những chữ ngươi biết ta xem.” Diêm Hoài Văn muốn biết đệ đệ đã dạy cháu gái tới trình độ nào.
Diêm Ngọc lắc đầu, ngây thơ nói: "Ta không biết viết! Cha nói biết là được, không cần biết viết.”
"Vậy ngươi đọc trang này xem có biết không?"
Để thoát khỏi thất học mù chữ này, Diêm Ngọc ra sức biểu hiện.
“Chữ này đọc "ki", đây là "diệt"......”
Tổng cộng chỉ có mấy chữ, Diêm Ngọc nhận được kết quả liền chạy.
Diêm Hoài Văn suy nghĩ ngẩn người.
Nhị đệ không đọc sách được, nhưng cháu gái nhỏ lại rất thông minh, nghĩ cũng biết cha nàng sẽ không dạy dỗ tỉ mỉ, chỉ biết chữ không biết viết, là có thể nhớ rõ rất nhiều chữ này, thật sự khó được.
Đã có thiên phú thì không thể lãng phí được.
Nữ nhi nuôi dưỡng tốt cũng không thua kém gì nam tử!
Diêm Hoài Văn vừa âm thầm quyết định, đem chuyện cháu gái nhỏ đi học đưa lên nhật trình, vừa suy tư cử nghiệp của nhị đệ có thể cứu vãn một chút hay không.
Phương bắc văn đạo không xương, đợi đến Quan Châu, có thể để cho Thiên Hữu thử một lần.
……
Diêm lão nhị không biết bị nữ nhi hãm hại, đang cùng Thích gia huynh đệ làm khí thế ngất trời.
Nhìn công việc nhỏ rất đơn giản, nhưng ở cổ đại toàn thủ công, chỉ là bào ra bốn cây cột gỗ có độ cao như nhau cũng rất tốn công.
Cũng may hạng mục này tương đối tốn thời gian, ván giường dài ngắn dày mỏng cũng không cần quá tinh tế, rào chắn kia lại lấy vật liệu thừa là làm được, Diêm lão nhị tự mình giải quyết.
Chờ bốn người hợp lực đưa giá lên xe, Diêm lão nhị cũng không cảm thấy phí khí lực gì liền nâng lên......
Tam Bảo nghe lệnh ở trong sân đi bộ vài vòng, phía trên giá đỡ vững vàng.
Diêm lão nhị vây quanh dạo qua một vòng: “Thích Ngũ huynh đệ, không bằng tăng thêm đỉnh đi!”
Bọn họ nơi này là không có một tia mưa, nhưng bọn họ là một đường đi hướng phía bắc, một đường không biết sẽ gặp phải dạng thời tiết gì, suy xét cẩn thận một chút, trên đường cũng không thuận tiện như trong nhà, tài liệu gì đó sẽ khó tìm.
Lúc này Thích Ngũ cũng không nghe hắn: "Diêm nhị ca, tự ngươi làm chiếu cỏ dựng lên là được.”
Diêm lão nhị nghĩ, được rồi, hắn về nhà tìm kiếm.
Phía sau thêm một chiếc xe thì càng không khó khăn, mấy cái ván gỗ cố định, xe bò Diêm gia lập tức biến thành xe dài bốn bánh hai tầng.
Diêm lão nhị là mang theo mì đã xay xong tới, trong tay hắn không có tiền, từ chỗ anh hắn học được dùng lương thực gán nợ.
Diêm lão nhị là mang theo bột mì xay sẵn tới, trong tay hắn không có tiền, từ hắn ca kia học xong dùng lương gán nợ.