Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Rầm rầm rầm…”

Bỗng nhiên, tiếng nổ dữ dội vang lên từ xa.

Ngay cả Dương Thần và Bành Mẫn, đang ở trong kỳ vật Chỗ tránh nạn, cũng nghe thấy rõ mồn một.

Dương Thần vội vàng xoay góc nhìn camera giám sát, liền thấy cách đó chừng hai ngàn mét, có người đang giao chiến với bầy máy bay không người lái.

Khoảng cách xa khiến hình ảnh mờ, không thể phóng to, nhưng ánh lửa bốc cao đủ cho thấy nơi đó đang đánh thật sự dữ dội.

Hai người trong chỗ tránh nạn nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ ngạc nhiên.

“Là mấy con drone kia nhận nhầm người, hay người gặp chúng tưởng là địch rồi ra tay trước?” Bành Mẫn sửng sốt nói.

“Không biết là ai ra tay giúp, nhưng tạm thời ta an toàn rồi. Mau đi thôi!” Dương Thần vui mừng nói, rồi khẽ động niệm, cánh cửa Chỗ tránh nạn mở ra.

Hai người nhanh chóng mang theo đồ rời đi. Ngay sau đó, cái gò đất nhỏ kia thu lại, hóa thành mô hình chỉ to bằng bàn tay.

Dương Thần cất mô hình vào Như Ý Chấn Không Châu, rồi kéo Bành Mẫn chạy nhanh về hướng ngược lại với nơi phát ra tiếng nổ.

“Rầm rầm rầm…”

Phía sau, tiếng nổ càng lúc càng dày đặc.

Hai người càng tăng tốc.

Dù cách khá xa, họ vẫn có dự cảm rằng đám drone đó không dễ bị tiêu diệt phải nhanh chóng chạy xa hơn.

Trong khi chạy, Dương Thần lấy ra vật trông như ví kim loại, thử rót Diễn khí vào, muốn xem có mở được không.

Anh đoán đây là túi gấp không gian, nhưng chưa từng thấy loại này nên không dám chắc.

Sở dĩ anh nghĩ vậy vì đó là món duy nhất lấy được từ người tên Côn Lư.

So với kỳ vật Chỗ tránh nạn trước đó, vật này tiêu hao nhiều Diễn khí hơn hẳn. Dương Thần phải mất hơn mười phút mới nâng được lên cấp 1, từ đó hoàn toàn khống chế được.

【Túi gấp không gian Lv.1:0%(bên trong có không gian độc lập 3 khối lập phương; không thể nâng cấp)】

“Quả nhiên là túi gấp không gian.” Anh mừng rỡ.

Tuy không có thuộc tính mới, có thể là có thay đổi nhỏ bên trong, nhưng anh không kịp nghiên cứu thêm, liền dùng ý niệm xem qua.

Vừa nhìn vào, anh trợn tròn mắt, suýt thốt ra tiếng kinh ngạc.

“Sao vậy?” Bành Mẫn hỏi.

“Rất nhiều cốt tủy kết tinh!”

Dương Thần mừng rỡ: “Chiếm đến một phần ba không gian bên trong, ít nhất cũng phải bảy tám trăm khối!”

Chừng đó đủ để nâng cấp súng bắn đinh của anh thêm mấy cấp liền, dù giờ mỗi cấp đều cần lượng Diễn khí rất lớn.

Bành Mẫn nói ngay: “Côn Lư từng ở cùng khu an toàn nhỏ nơi em bị giam, là kẻ chuyên quản lý ‘hàng hóa’ như bọn em.”

“Ra vậy, bảo sao lắm của thế.”

Vừa đi, Dương Thần vừa kiểm tra tiếp. Ngoài cốt tủy kết tinh, còn có nhiều miếng kim loại tròn dẹt, chắc là đồng tiền Côn Ngô, ước chừng hơn vạn miếng. Không biết sau này còn dùng được không, nhưng kim loại thì vẫn là tài nguyên, giữ lại cũng không thiệt.

Ngoài ra còn một ít vật lặt vặt. Anh chọn một chỗ trũng, lấy quần áo và đồ linh tinh của Côn Lư ra, chôn xuống, xóa dấu vết.

Giải phóng được chỗ trống, anh bỏ thùng gỗ chứa đinh thép vào trong túi.

“Cả đồ em mang theo nữa, đưa đây.”

Anh nhận túi vật tư từ Bành Mẫn, cho hết vào túi gấp không gian.

Hai người giờ tay không, tốc độ di chuyển nhanh hơn hẳn.

“Ào ào…”

Bỗng trời đổ mưa lớn.

Cả hai khựng lại, rồi mừng rỡ.

“Mưa rồi! Mấy con drone có khi bị ảnh hưởng, an toàn hơn rồi!”

Trời mưa, ánh sáng yếu, tầm nhìn giảm. Dương Thần nắm chặt tay Bành Mẫn, vừa cảnh giác quan sát xung quanh, vừa tiếp tục chạy.

“Ào ào…”

Mưa càng lúc càng nặng hạt.

Giữa cơn mưa, họ mơ hồ ngửi thấy mùi máu tanh.

“Bên kia… có phải đèn đỏ của drone không?” Bành Mẫn đang cảnh giới phía sau căng thẳng nói.

Dương Thần quay lại, thấy trong bóng tối xa xa, có vài điểm đỏ đang áp sát.

“Chẳng lẽ đám người kia bị tiêu diệt rồi?”

Không dám chậm trễ, anh vội lấy ra kỳ vật Chỗ tránh nạn đặt xuống.

Hai người lập tức biến mất, trong khi gò đất nhỏ nhô lên, hòa lẫn vào vô số ụ đất khác, mặc cho mưa xối.

Chẳng bao lâu sau, mấy chiếc drone lớn nhỏ quét qua vùng đó, lượn quanh ở độ cao chừng mười mấy mét rồi bay đi, biến mất trong màn mưa dày đặc.

Trong phòng bên trong chỗ tránh nạn, hai người thở phào.

“Không phát hiện ra chúng ta, tốt quá!” Bành Mẫn nói khẽ.

“Giờ chúng ta đã rời khỏi phạm vi tuần tra của khu an toàn Côn Ngô rồi. Cứ để mưa xóa hết dấu vết.”

Dương Thần nói: “Thức ăn còn đủ hai ngày, tạm trốn ở đây, chắc bọn Côn Ngô cũng không lùng mãi được.”

“Ừ, em nghe anh.”

Dương Thần quan sát quanh phòng, rồi đi vào nhà vệ sinh, cởi áo vắt khô. Anh phát hiện nơi này còn có một ống thoát nước nhỏ, có thể xả thải ra ngoài, mà nước mưa lại không thể thấm vào.

Không rõ nguyên lý, nhưng đã là Kỳ Vật thì chắc chắn chẳng đơn giản.

“Hử? Cái này là vòi nước sao? Có nước thật à?”

Anh vặn thử, liền có một dòng nước nhỏ chảy ra, càng lúc càng mạnh, to cỡ ngón út.

“Nước này từ đâu ra?”

Dương Thần cảm ứng rồi nhận ra: nước được hút và lọc từ mưa bên ngoài. Không chỉ có vòi nước, còn có thiết bị tắm rửa như mưa nhân tạo thật tinh xảo.

Rõ ràng người của Côn Ngô đã "đơn giản hóa" chỗ tránh nạn này… theo kiểu của họ. Với dân sống trong đất chết, mức “đơn giản” này đã quá xa xỉ rồi.

‘Chức năng lọc độc khí dường như cũng áp dụng cho nước.’ Anh thầm nghĩ, có lẽ mình đã đánh giá thấp giá trị của Túi nước lỏng mô phỏng.

Anh thử uống, chờ một lát, thấy Diễn khí không bị tiêu hao, cơ thể không phản ứng gì. Liền lấy túi nước ra hứng đầy, vì sợ khi thu chỗ tránh nạn, nước bên trong sẽ mất.

Xong, Dương Thần tranh thủ tắm rửa rồi thay đồ khô, cảm giác thoải mái hơn nhiều. Kiểm tra quanh một lượt, thấy không có gì bất thường, anh quay lại phòng.

“Trong nhà vệ sinh có nước mưa lọc, uống được, tắm cũng được. Không dùng thì phí.”

Anh bảo Bành Mẫn: “Em cũng tắm đi, quần áo ướt mặc lâu dễ bệnh.”

“Dạ.”

Bành Mẫn đi vào tắm. Sau khi tắm xong, cô không mặc lại đồ ngay mà treo lên hong khô. Trong phòng có chiếc gương lớn soi toàn thân, hình ảnh phản chiếu rõ ràng.

Có lẽ nhờ từng uống dung dịch màu vàng, cơ thể cô phát triển lại lần nữa, làn da cũng sáng và đều màu hơn, mang sắc nâu khỏe mạnh đặc trưng của người sống nơi đất chết.

Nhìn hình bóng mình trong gương, cô im lặng một lúc rồi khẽ mím môi. Sau đó, bước ra khỏi phòng tắm, đến ngồi sau lưng Dương Thần.

Dương Thần nghe tiếng động, quay lại thấy Bành Mẫn không mặc quần áo thì hơi sững người. Anh cho rằng cô chỉ không muốn mặc đồ ướt, nên tự nhiên lấy trong túi gấp không gian ra bộ khác.

Nhưng Bành Mẫn không nhận, chỉ đan tay lại, khẽ nói nhỏ:

“Dương Thần, anh có… thích em không?”

“Gì cơ?” Dương Thần ngạc nhiên.

“Ý em là, anh có thích… cơ thể em không?”

Giọng cô nhỏ nhưng thẳng thắn. Sinh ra trong đất chết, Bành Mẫn không còn giữ kiểu e dè của người ở khu an toàn. Cô chỉ nói tiếp, chân thành và bình thản:

“Em không thể rời khỏi anh được nữa. Em chỉ có thể dựa vào anh mà sống. Thứ duy nhất em có thể cho anh… là chính mình.”

Không khí giữa hai người trở nên trầm lặng.

Dương Thần xoay người, nhìn thân thể lần thứ hai phát dục của Bành Mẫn sau khi uống dung dịch Hoàng Kim kia, cơ thể và tâm trí cũng không kiềm chế được rục rịch.

“Anh rất thích, nhưng mà em...”

Hoang dân không có tình yêu, anh cũng vậy. Nhưng là đàn ông, chỉ cần là phụ nữ xinh đẹp thì anh đều thích, nhưng mà…

Bành Mẫn vui vẻ, chủ động giang hai tay ôm lấy cổ Dương Thần: “Như vậy em sẽ càng yên tâm hơn một chút. Không phải em không tin anh, mà em chỉ hy vọng mình có thể càng hữu dụng hơn, dù chỉ là công cụ giải sầu cho anh.”

Hoang dân không có tình yêu, vì sống sót đã rất mệt mỏi, bọn họ không có thời gian đi kinh doanh cái gọi là tình yêu.

Điểm ấy Dương Thần biết, Bành Mẫn cũng biết.

Cho nên Dương Thần cũng không hề giả nhân giả nghĩa, anh đưa hai tay ra nắm lấy bờ eo thon của Bành Mẫn, đón nhận ý tốt mà Bành Mẫn đưa tới.

“Ầm ầm…”

Sấm sét nổ vang.

Bên ngoài, mưa xối xả dấu hiệu mùa mưa đã đến.

Trận chiến nơi xa đã kết thúc, chẳng ai biết ai thắng ai thua. Nhưng chắc chắn, đám drone của Côn Ngô chưa bị diệt hết.

Giữa cơn mưa đêm, vẫn thấy những điểm đỏ lấp lóe chúng tiếp tục tuần tra, tìm kiếm khắp nơi.

Rõ ràng, ai đó trong Côn Ngô đã bị chọc giận.

Chỉ trong một đêm, liên tiếp drone bị tấn công, đội tuần tra cũng có người chết. Đó là điều Côn Ngô tuyệt đối không thể dung thứ.