Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Thế nào rồi?” Hoàng Lăng vội hỏi.
“Đệt, đám quý tộc trong khu an toàn đúng là giàu nứt đố đổ vách!”
Kim Luân cười lạnh, cất cái túi gấp không gian đó đi, rồi cúi xuống lục soát xác của tên hộ vệ bên cạnh.
Quả nhiên, hắn lại tìm được thêm một túi gấp không gian nhỏ hơn một chút trên người đối phương.
Vừa mở ra, hắn liền hít mạnh một hơi.
“Đệt, một tên hộ vệ thôi mà còn giàu hơn cả lão tử, đúng là ông trời bất công!”
Hắn cười lạnh, tiếp tục tìm kiếm.
Đáng tiếc, dù là người trong khu an toàn, cũng không phải ai cũng có túi gấp không gian.
Loại vật này, ngay cả ở khu an toàn cũng là tài nguyên cực kỳ quý giá.
Trời tối đen như mực, để tránh lạc đường hay rơi vào bẫy của địch, bọn họ không tiếp tục đuổi theo nhóm người bỏ trốn.
Quan trọng nhất là, không có Dương Thần ở đây trấn áp, hắn ta không chắc ăn cho lắm.
Trong đám bỏ chạy ấy còn có một tiến hóa giả cấp năm.
“Bên này có người sống!” Hoàng Lăng bỗng kêu lên, bước tới xách một lão già bị gãy chân do chạy xuống núi quá nhanh lên, không nói một lời đã tát tới tấp vài cái.
“Các... các ngươi... lũ tiện dân... nhất định sẽ bị người của họ Hô Diên thị truy sát...”
Lão già thảm thiết gào lên, giọng khàn đặc đầy oán độc.
Nghe vậy, Hoàng Lăng lại vung tay tát thêm mấy cái.
“Đừng... đừng đánh nữa, ta nói...”
Lão chịu không nổi, đầu ong ong, cổ như sắp bị vặn gãy.
“Ngươi định nói gì?” Hoàng Lăng nghi ngờ hỏi.
Lão già: “…”
“Bảo ông ta nói xem thuộc về quý tộc nào.” Kim Luân cảm thấy người bạn đồng hành mới này hơi khờ.
“À đúng, các ngươi thuộc quý tộc nào?” Hoàng Lăng vội hỏi.
...
Đúng như dự đoán, đám hoang dân tiến hóa giả vì tranh giành vật tư mà đánh nhau túi bụi.
Lúc trước có Dương Thần trấn giữ, hễ chỉ đâu đánh đó, khiến đoàn di cư của quý tộc kia hoảng loạn, súng ống của họ chỉ làm bị thương vài người, chưa chết ai.
Kết quả giờ vì cướp vật tư mà chết liền mấy tiến hóa giả, bị thương cũng không ít.
Dù vậy, vì chỗ đó cách chỗ tránh nạn hơn trăm mét, nên Dương Thần chẳng can thiệp, chỉ coi như xem kịch vui.
Tiếc là thi thể những tiến hóa giả kia đều bị đám hoang dân khác kéo đi, chẳng biết để làm gì. Chắc họ không đến mức ăn thịt người.
Khả năng lớn nhất là để hấp thu sức tiến hóa thoát ra từ cơ thể những kẻ đã chết.
Lo sợ có nguy hiểm, lại mải xem chuyện, Bành Mẫn ăn mấy miếng là no, chỉ còn Dương Thần đang tiếp tục ăn.
Nhưng trong nồi giờ chỉ còn lại xương, chẳng mấy thịt.
Với nguyên tắc không để phí thứ gì, Dương Thần cắn mạnh, nghiền nát xương rồi hút hết tủy bên trong.
Cuối cùng, khi anh húp xong ngụm canh cuối cùng trong nồi, Kim Luân cũng dẫn người trở lại.
Lúc này Dương Thần lại trông thấy Nông Á Phu.
Từ xa, gã kia đã vội vòng qua tránh, trong mắt đầy e dè và may mắn hiển nhiên đã chứng kiến sức mạnh khủng khiếp của Dương Thần khi ra tay.
Dù cách cả trăm mét, vẫn có thể bắn trúng từng người, mà hắn lại chẳng thấy Dương Thần cầm súng.
Đáng sợ nhất là ngay cả tiến hóa giả cấp năm kia cũng bị bắn nát cổ chân, cảnh tượng khiến hắn ta rúng động.
May là trước đó họ không động thủ với Dương Thần, nếu không dù có giết được đối phương thì cũng phải chết và trọng thương vô số.
Đợi đến khi đám hoang dân quanh đó tản đi hết, Kim Luân mới dẫn người tiến lại gần.
Ngoài Hoàng Lăng, hắn còn mang theo Lai Bình.
Dương Thần lập tức cất kỳ vật giáp tay, cùng Bành Mẫn đứng dậy đón họ.
“Dương Thần, lần này thật nhờ có cậu, nếu không chúng tôi lại phải thương vong rồi.”
Kim Luân nói với vẻ thán phục: “Thực lực của cậu tăng nhanh quá, nếu không tận mắt thấy, ai nói tôi cũng chẳng tin nổi.”
Hắn vẫn nhớ lần đầu giao chiến với đoàn di cư quý tộc trong khu an toàn, Dương Thần khi ấy cùng lắm chỉ hạ được tiến hóa giả cấp hai.
Với cấp ba thì chỉ làm bị thương, chưa thể giết ngay, còn cấp bốn thì chỉ gây ảnh hưởng chút ít.
Vậy mà chẳng bao lâu sau, gã đàn ông có năng lực điều khiển kim loại kia lại chết trong tay Dương Thần.
Chính vì sự truy kích của anh , đoàn di cư ấy tan vỡ hoàn toàn, giúp bọn họ có cơ hội tiêu diệt đối phương.
Lần này thì càng kinh khủng ngay cả tiến hóa giả cấp năm cũng thua thảm dưới tay anh.
Cũng nhờ Dương Thần trấn áp, họ mới có thể đánh như vũ bão, đè bẹp cả đoàn quý tộc từ khu an toàn.
Nói rồi, hắn liếc quanh, thấy không còn ai ở gần, bèn lấy ra một túi gấp không gian, vung tay một cái.
Lập tức, trước mặt Dương Thần chất đống cốt tủy kết tinh.
Dương Thần và Bành Mẫn đều giật mình vì ít nhất cũng phải hơn nghìn khối.
“Đội ngũ lần này chúng ta gặp là của họ Ngô, một nhánh quý tộc phụ thuộc nhà Hô Diên thị. Ở đây có một nghìn ba trăm khối cốt tủy kết tinh là phần chiến lợi phẩm mà tôi chia cho cậu.”
Kim Luân không nói rõ tổng chiến lợi phẩm là bao nhiêu, nhưng chỉ riêng phần này thôi đã khiến Dương Thần bất ngờ.
“Vậy tôi không khách sáo nữa.”
Dương Thần lập tức trở vào chỗ tránh nạn, dọn hành lý lấy chỗ trống, rồi ra ngoài thu hết đống cốt tủy kết tinh vào trong Như Ý Chấn Không Châu.
Ba người Kim Luân nhìn qua khe cửa thấy bên trong chỗ tránh nạn, đều hơi kinh ngạc.
Ở nơi hoang tàn thế này mà vẫn có chỗ ngủ thoải mái đến vậy, đúng là khiến người ta ganh tị.
“À đúng rồi, còn chuyện trước đó giúp đồng đội của cậu nhanh chóng nắm bắt năng lực.”
Thấy Dương Thần cất xong đồ, Kim Luân ra hiệu cho Lai Bình bước lên: “Năng lực chính của Lai Bình là ‘Thiên Tâm’. Năng lực này không thể dùng thường xuyên, mỗi tháng chỉ thi triển được một lần. Lần này sẽ dùng cho đồng đội của cậu.”
Bành Mẫn lập tức lộ vẻ mong chờ.
“Cảm ơn.” Dương Thần gật đầu.
“Đây là một phần trong giao dịch trước đó, không cần khách sáo.”
Kim Luân mỉm cười: “Lai Bình, bắt đầu đi.”
Chàng thanh niên gầy đen gật đầu, nói với Dương Thần và Bành Mẫn: “Năng lực của tôi gọi là Thiên Tâm, nghĩa là ‘Tâm ta hóa Thiên Tâm’. Có thể khiến người ta bước vào một trạng thái đặc biệt. Khi tôi tự dùng, có thể đạt tới sự tập trung tuyệt đối, làm gì cũng không quên. Dùng lên người khác thì hiệu quả gần như vậy.”
Hắn nhìn Bành Mẫn: “Lát nữa cô hãy tập trung cảm nhận năng lực của mình, đừng nghĩ tới điều khác.”
“Được.” Bành Mẫn gật mạnh.
“Tôi bắt đầu đây.”
Hắn ngồi xuống đất, nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, trên người hắn tỏa ra một luồng sáng, chiếu xuống đất, đan thành một đồ án phát sáng phức tạp.
“Ngồi lên đó, tập trung cảm nhận năng lực của mình.” Kim Luân thúc giục.
“Vâng.”
Bành Mẫn ngồi vào giữa đồ án, nhanh chóng rơi vào trạng thái đặc biệt.
“Giờ bọn họ hầu như không còn cảm giác với thế giới bên ngoài. Quá trình này có thể kéo dài khá lâu, chúng ta cứ ngồi canh bên cạnh.”
Kim Luân và Hoàng Lăng chia nhau ngồi hai bên Lai Bình, cách chừng năm mét.
Dương Thần cũng lùi ra xa một chút, ngồi dựa vào tường chỗ tránh nạn, vừa cảnh giới vừa quan sát.
Hoàng Lăng dường như cũng lần đầu thấy Lai Bình dùng năng lực này, tò mò hỏi: “Năng lực của Lai Bình có thể giúp người khác bước vào trạng thái siêu tiến hóa không?”
Siêu tiến hóa?
Dương Thần khẽ động tâm, vội lắng nghe.
“Sao có thể dễ dàng thế được?”
Kim Luân lắc đầu: “Tôi đã từng trải qua vài lần, năng lực của Lai Bình ngoài việc giúp người khác tập trung cao độ ra thì chẳng có tác dụng gì thêm trong việc phát triển năng lực.”
Dương Thần nhịn không được hỏi: “Hai người có biết siêu tiến hóa giả thực chất là gì không? Siêu tiến hóa giả... rốt cuộc là thế nào?”
Giờ anh đã chắc chắn, siêu tiến hóa giả không đơn thuần là người có cấp độ tiến hóa cao.
Vì hai siêu tiến hóa giả mà anh từng gặp, cấp bậc của họ đâu có quá cao.
Kim Luân nhìn Dương Thần, mỉm cười: “Cậu chắc hẳn đã chứng kiến cảnh hai siêu tiến hóa giả đó giao đấu rồi chứ?”
“Đúng vậy.” Dương Thần gật đầu.
“Thế cậu thấy hai người đó khác gì so với tiến hóa giả bình thường?” Kim Luân hỏi tiếp.
Dương Thần nghĩ ngợi: “Toàn năng?”
“Không sai, nhận xét của cậu rất chính xác.”
Kim Luân cảm khái: “Những tiến hóa giả bình thường như chúng ta, năng lực đều rất đơn nhất và lệch hướng.”
“Đơn nhất và lệch hướng?” Dương Thần trầm ngâm.
“Như tôi chẳng hạn.”
Kim Luân nói: “Năng lực của tôi là kim loại hóa lỏng. Khi ở trạng thái đó, tôi có thể miễn nhiễm tấn công vật lý. Ban đầu đó là khả năng duy nhất tôi có khi vừa thức tỉnh. Trải qua hơn bốn mươi năm phát triển, tôi nghiên cứu ra thêm khả năng biến hình và hấp thu năng lượng, thậm chí dựa trên nguyên lý khoa học còn phát triển được kỹ năng bộc phát điện từ. Nhưng điều đó cần sự hỗ trợ từ ngoại lực, bản thân tôi thì không thể.”
Không rõ là vì quá tin tưởng Dương Thần, hay do đang bàn luận về siêu tiến hóa, mà hắn gần như chẳng giấu giếm gì về năng lực của mình.
“Nhưng mấy khả năng đó đều là những cách vận dụng mà tôi dần tìm ra trong bốn mươi năm, chứ không phải sự mở rộng bản chất của năng lực.”
Hắn nhìn Dương Thần: “Còn siêu tiến hóa thì hoàn toàn khác.”
“Vậy siêu tiến hóa rốt cuộc là…” Dương Thần hỏi.
“Nếu chúng ta những tiến hóa giả bình thường là ‘tiến hóa đơn nhất’...”
Kim Luân ánh mắt đầy khát vọng nói: “Vậy thì siêu tiến hóa chính là sự giải phóng toàn diện năng lực, cũng chính là... tiến hóa toàn năng!”