Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Cô thì sao?” Hồ Châu quay sang nhìn Bành Mẫn.

Bành Mẫn lại nhìn về phía Dương Thần.

“Có thể trao đổi thử xem, nếu rút ra được điều gì thì càng tốt.” Dương Thần nói.

Dù sao hiện tại hai bên không phải kẻ địch, mà theo lời Bành Mẫn nói trước đó, năng lực “song tầng không gian” của cô vốn không có khả năng tấn công. Anh đang định chế tạo thêm cho cô vài món vũ khí tấn công phụ trợ.

Hồ Châu nhìn mà hiểu ra ngay, cô gái tên Bành Mẫn này dường như nói gì nghe nấy với Dương Thần, dù bây giờ đã là tiến hóa giả cũng không khác.

Điều này khiến hắn hơi ghen tị. Dưới tay hắn trước kia, chẳng có lấy một tiến hóa giả nào trung thành như vậy.

Tất nhiên hắn cũng biết rõ năng lực của mình chẳng đủ để quản nổi tiến hóa giả.

“Được thôi.”

Bành Mẫn lập tức nói: “Năng lực của tôi là ‘song tầng không gian’, nghĩa là có một lớp bên trong cơ thể và một lớp bên ngoài. Lớp ngoài có thể ngăn đòn tấn công và cách âm, lớp trong có thể chứa đồ, nhưng hiện giờ chỉ chứa được một ít thôi, cỡ tầm này...”

Cô giơ tay minh họa, đường kính khoảng một mét.

“Vậy cô có biết cách vận dụng cụ thể năng lực này không?” Hồ Châu hỏi đầy háo hức.

Năng lực của hắn tuy cực kỳ hữu dụng trong việc vận chuyển, nhưng lại chẳng có sức tấn công cũng chẳng có phòng ngự.

Bình thường hắn phải dùng tấm khiên khổng lồ mang theo bên mình để chống đỡ.

Trong không gian của hắn còn chứa khá nhiều vũ khí nhiệt năng, đó cũng là cách hắn chiến đấu.

Nhưng mấy món đó đòi hỏi kỹ thuật, bắn trượt là vô dụng, mà đạn dược lại càng dùng càng ít, hết đạn thì chỉ là sắt vụn.

“Không biết nữa, năng lực này giống như bản năng, tôi chỉ cần cảm ứng rồi khẽ động niệm là có thể thi triển.”

Bành Mẫn ngược lại hỏi: “Thế anh có biết cách thi triển năng lực của mình không?”

“...Không biết.” Hồ Châu ngượng ngùng lắc đầu.

Bành Mẫn suýt nữa thì trợn mắt. Chính anh cũng không biết cách vận dụng mà còn muốn trao đổi? Rõ ràng là định học lỏm chứ gì!

“Thôi để lần sau bàn tiếp, tôi sẽ cố gắng tìm hiểu kỹ hơn.”

Hồ Châu có chút ngượng, chào một tiếng rồi quay người rời đi.

Bành Mẫn lập tức thu hồi màn chắn không gian, nhanh tay dọn bát đĩa: “Chúng ta nghỉ chứ? Cũng khuya rồi.”

“Tất nhiên phải nghỉ, mai còn phải đi tiếp.” Dương Thần đáp.

Hai người quay lại chỗ tránh nạn.

Bành Mẫn đặt bát đĩa xuống rồi bất ngờ lao vào Dương Thần, vui mừng đến mức không kìm được: “Cuối cùng em cũng trở thành tiến hóa giả rồi.”

“Em đã là tiến hóa giả chính thức rồi sao?” Dương Thần theo phản xạ ôm lấy cô, ngạc nhiên hỏi.

“Ừm, vừa nãy thể chất em đã thay đổi một lần, bây giờ em là tiến hóa giả cấp một rồi.”

Bành Mẫn mừng rỡ: “À đúng rồi, khi nãy em giấu Hồ Châu một chuyện. Năng lực của em thực ra chỉ phòng ngự từ ngoài vào, chứ không ngăn từ trong ra.”

“Ý em là sao?”

Dương Thần khẽ động lòng: “Phòng ngoài không phòng trong nghĩa là thế nào?”

“Tức là khi em dựng không gian bên ngoài lên, người ngoài không thể tấn công vào, nhưng bọn mình vẫn có thể tấn công ra ngoài.”

Bành Mẫn phấn khởi nói: “Vậy là em có thể bảo vệ anh mọi lúc, vũ khí của anh cũng có thể phát huy uy lực lớn nhất.”

Điều khiến cô vui nhất là cuối cùng bản thân cũng trở nên có ích, không còn phải lo sẽ bị bỏ rơi nữa.

“Quả thật rất tốt.”

Dương Thần cười, nói: “Năng lực của em có phải phòng ngự toàn diện không?”

“Ừ, là dạng màn chắn hình cầu, phòng ngự được từ mọi hướng.”

Bành Mẫn giải thích: “Kể cả tấn công từ trên trời hay dưới đất cũng đều chặn được, chỉ là cấp độ em còn thấp, nên sức phòng thủ chưa mạnh lắm.”

“Thế là quá tốt rồi, chuyện trở nên mạnh hơn không thể gấp được.”

Dương Thần vui vẻ lấy ra vài khối cốt tủy kết tinh: “Thử xem em có hấp thu được năng lượng trong cốt tủy kết tinh không, có thể giúp tăng tốc độ tiến hóa đấy.”

“Ừ để em thử.”

Bành Mẫn nhận lấy, thử hấp thu.

Chẳng bao lâu cô lộ vẻ ngơ ngác: “Hấp thu thế nào vậy?”

“Ờ… Em không trực tiếp hấp thu năng lượng được à? Hãy tưởng tượng tay mình có sức hút, phối hợp với nhịp thở.”

Dương Thần kiên nhẫn nói: “Thế này, anh dạy em nhịp thở.”

Hắn lập tức hướng dẫn cách hấp thu năng lượng cho cô.

Bành Mẫn học rất nhanh, nhưng dù cố thế nào vẫn không thể hút năng lượng từ cốt tủy kết tinh.

“Sao lại không hấp thu được nhỉ?”

Dương Thần khó hiểu: “Chẳng lẽ hấp thu năng lượng cũng là một phần trong năng lực của anh?”

Đúng là để chuyển hóa Diễn khí, hắn cần năng lượng bên ngoài, nếu không tinh khí thần sẽ nhanh chóng cạn kiệt.

Hấp thu năng lượng chỉ giúp anh chuyển hóa thành Diễn khí để cường hóa vật phẩm, chứ không thể trực tiếp tăng cấp tiến hóa của bản thân.

Tính ra, năng lực của anh gồm ba giai đoạn: “hấp thu”, “chuyển hóa” và “truyền dẫn”.

Hơn nữa, năng lực của anh có thể sinh ra “Diễn khí” và “Tỉnh khí”.

“Cảm giác năng lực của mình ngày càng phức tạp thật.”

Dương Thần thầm nghĩ: “Nếu mình tiến vào cấp siêu tiến hóa, sẽ trở thành thế nào nhỉ?”

“Không hấp thu được thì thôi, em vẫn có thể lấy năng lượng từ thức ăn mà.”

Bành Mẫn chẳng hề thất vọng: “Tiến hóa cần thời gian, tên Kim Luân kia thức tỉnh hơn bốn mươi năm rồi mà mới cấp bốn thôi.”

“Cũng đúng.” Dương Thần gật đầu.

“Tối nay em vui quá, cùng em ăn mừng đi.”

Bành Mẫn lại nhào tới Dương Thần, cười khúc khích: “Em nói rồi nhé, anh phải làm công cụ giải khuây của em.”

“Em nói ngược rồi thì phải?”

Dương Thần bật người, đè cô xuống.

...

Sau đó.

Dương Thần lấy ra viên Như Ý Chấn Không Châu, bắt đầu cường hóa. Lần này hắn thu được một nghìn ba trăm khối cốt tủy kết tinh, dự định cường hóa toàn bộ trang bị trên người.

Tuy giờ có Bành Mẫn hỗ trợ phòng ngự, nhưng viên châu này còn có tác dụng chứa đồ, thậm chí lúc cần có thể ném ra tấn công.

Nên nó vẫn rất quan trọng.

Bên cạnh, vì đã trở thành tiến hóa giả chính thức nên thể chất của Bành Mẫn mạnh hơn nhiều, cô không ngủ say như đêm trước mà tò mò nhìn viên châu trong tay Dương Thần.

Không hiểu sao cô lại cảm thấy giữa mình và viên châu ấy có mối liên hệ mơ hồ.

Theo bản năng, cô khẽ động niệm viên châu lập tức từ tay Dương Thần chậm rãi bay lên.

Dương Thần ngạc nhiên: “Em điều khiển được Như Ý Chấn Không Châu?”

Bành Mẫn cũng bất ngờ: “Cũng không hẳn, chỉ miễn cưỡng điều khiển được. Có lẽ vì nó mang sức mạnh không gian, em cảm nhận được năng lượng đó bên trong.”

“Sức mạnh không gian à?”

Dương Thần bỗng lấy túi gấp không gian ra: “Thử cái này xem.”

Bành Mẫn lập tức thử điều khiển, nhưng túi gấp không gian hoàn toàn không phản ứng.

“Kỳ lạ thật, rõ ràng em cũng cảm nhận được sức mạnh không gian trong nó.”

Bành Mẫn nhíu mày.

Dương Thần chợt nảy ra một suy nghĩ.

Hắn nhớ lại lúc trước chính mình dùng “Tỉnh khí” do Như Ý Chấn Không Châu sinh ra để giúp Bành Mẫn thức tỉnh chẳng lẽ vì thế mà cô mới có thể điều khiển được nó?

Nghĩ đến đây, anh lại liên tưởng tới khẩu súng bắn đinh có dấu chuẩn hỗ trợ ngắm bắn.

Anhnghi ngờ rằng, dù người khác có luyện hóa súng bắn đinh bằng năng lượng tiến hóa, thì cũng chỉ có thể dùng các chức năng cơ bản như gắn vào tay và không giật, còn việc nhìn thấy dấu chuẩn có lẽ là điều chỉ mình anh làm được.

Nếu “Tỉnh khí” thực sự là môi giới giúp người khác hoàn toàn điều khiển vật phẩm anh đã cường hóa

Vậy thì muốn người khác nhìn thấy dấu chuẩn, có lẽ phải để họ hấp thu một phần “Tỉnh khí”.

Những vật phẩm có thuộc tính đặc biệt khác cũng có thể giống vậy.

Chỉ là giờ các món cần thiết đều đã vượt cấp mười, không thể sinh ra thêm “Tỉnh khí”.

Mà anh lại không nỡ dùng số cốt tủy kết tinh ít ỏi để cường hóa mấy món chưa cần thiết.

Vì thế giả thuyết này tạm thời không thể kiểm chứng.

Thuộc tính dấu chuẩn của súng bắn đinh quả thật hiếm có, kiểu trúng “giải độc đắc”. Dù anh đã cường hóa khá nhiều vật phẩm, nhưng chỉ duy nhất một lần xuất hiện dấu chuẩn trong tầm nhìn.

“Em muốn loại vũ khí nào?” Anh hỏi Bành Mẫn.

“Vũ khí à...”

Bành Mẫn suy nghĩ: “Loại tầm xa như anh dùng cũng tốt, nhưng nếu được, em muốn một món có sức mạnh không gian. Dù biết có lẽ em khó đạt tới siêu tiến hóa, nhưng nếu được tiếp xúc nhiều với năng lượng không gian, biết đâu lại có điều kỳ diệu.”

Siêu tiến hóa trước đây cô chẳng dám nghĩ tới, vì không hiểu nó là gì.

Nhưng giờ, cô cảm thấy mình cũng có thể mơ một chút.

Biết đâu phép màu xảy ra thì sao.

“Sức mạnh không gian sao? Anh sẽ nghĩ cách.”

Dương Thần nói: “Giờ em ngủ đi, mai còn phải lên đường.”

“Ừ, anh cũng đừng thức khuya quá.” Bành Mẫn gật đầu, nhắm mắt lại.

“Siêu tiến hóa…”

Dương Thần vừa tiếp tục cường hóa Như Ý Chấn Không Châu, vừa mường tượng trong đầu.

“Dù hy vọng mong manh, nhưng nếu mình thật sự đạt tới siêu tiến hóa, năng lực sẽ trở nên thế nào đây?”

Không chỉ Kim Luân hay những người khác muốn siêu tiến hóa mà anh cũng khao khát điều đó.

Trong thế giới ngày càng nguy hiểm này, anh thật sự rất muốn mạnh hơn.