Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Mưa phùn lất phất rơi, bầu trời âm u xám xịt.
Thế nhưng, Tô Trần lại cảm thấy hôm nay trời đẹp lạ thường.
Úc Chính Đức nghiến răng, thân hình già nua trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt Tô Trần.
“Tiểu Hầu gia, lão phu cầu xin ngài cứu lấy Thiên Lộc. Nó là đứa con trai duy nhất của lão phu, lão phu không thể nào trơ mắt nhìn nó chết được!”
Úc Chính Đức biết rõ, việc rút quân hay không hoàn toàn không phải do hắn quyết định, mà nằm trong tay thanh niên trước mặt này.
Ngón tay Tô Trần gõ nhè nhẹ lên tay ghế, phát ra tiếng “cốc, cốc, cốc”, hòa cùng tiếng mưa tí tách ngoài trướng. Tim Úc Chính Đức cũng theo đó mà run rẩy, đập thình thịch từng nhịp một.
Khóe môi Tô Trần khẽ nhếch, như có như không, giọng điệu thong thả:
“Ta hiểu nỗi lòng của Huyền Vũ Hầu.”
Trên gương mặt Uất Chính Đức thoáng hiện lên vẻ vui mừng. Lẽ nào Tiểu Hầu gia đã đồng ý rút quân?
Thế nhưng, những lời tiếp theo của Tô Trần lại khiến trái tim hắn rơi thẳng xuống vực sâu.
“Nhưng ta cũng biết rõ, chiến tranh đâu phải chuyện đùa? Thiên Phong vương quốc ta đã phải hy sinh biết bao nhiêu tướng sĩ. Nếu cứ thế mà rút lui, há chẳng phải phụ lòng những người đã bỏ mạng nơi sa trường?”
Giọng nói của Tô Trần vẫn bình thản vô cùng.
“Trận chiến này, há có thể chỉ vì sống chết của một người mà quyết định sao?”
“Úc Soái, xin hãy quay về.”
Tô Trần phất tay, ra hiệu cho lão già đang quỳ gối dưới đất chấp nhận số phận.
Nếu không có sự cho phép của Tô Trần, mà Úc Chính Đức lại tự ý rút quân, đó chính là coi thường quân lệnh, coi thường vương mệnh. Chỉ cần một câu nói của Tô Trần, hắn có thể lập tức tuyên bố Úc Chính Đức là kẻ phản bội, đầu hàng Thương Lan vương quốc. Tất cả những gì Úc gia tích góp bao năm sẽ tan thành mây khói trong một đêm.
Ngẩng đầu nhìn thanh niên cách mình chưa đầy một gang, gương mặt lạnh nhạt kia khiến lòng Úc Chính Đức trào dâng tuyệt vọng. Hắn cười thảm:
“Tiểu Hầu gia… lão phu đã hiểu.”
Có một câu, hắn muốn nói mà lại không dám thốt ra. Hắn muốn hỏi Tô Trần rằng, trận chiến này rốt cuộc là vì ai mà bắt đầu. Nhưng chút lý trí cuối cùng đã kìm nén lại.
Úc Chính Đức không rõ bản thân đã bước ra khỏi trướng thế nào. Đầu óc hắn rối như tơ vò, mưa lạnh buốt xối xả xuống người, hắn chỉ có thể như dã thú tuyệt vọng, gào lên từng tiếng trong mưa gió. Hắn chẳng khác nào một quân cờ, mặc người ta tùy ý sắp đặt trên bàn cờ.
Trong trướng, Tô Trần ung dung nhấp một ngụm trà. Lão già áo xám đứng phía sau hắn khẽ hừ lạnh:
“Một thế gia không có cường giả Linh Phách cảnh tọa trấn, định trước cũng chỉ là một quân cờ thừa thãi. Phong thị ta muốn hắn sống, hắn chính là Hầu gia dưới một người trên vạn người. Phong thị ta muốn hắn chết, hắn chỉ là con cá nằm trên thớt.”
Tô Trần bật cười khẽ. Cái thế đạo đáng chết này, quả nhiên vẫn tuân theo quy luật: lấy võ vi tôn.
…
Thương Lan vương quốc thấy Thiên Phong không có ý định rút quân, liền trực tiếp áp giải Úc Thiên Lộc ra trận.
“Cha, cứu con! Con không muốn chết!”
Úc Thiên Lộc bị trói, quỳ trên đài cao. Bên cạnh hắn là một tên đao phủ, tay cầm đại đao đặt ngay trên cổ, khiến toàn thân hắn run rẩy không ngừng.
“Úc Chính Đức, chỉ cần ngươi rút quân, chúng ta sẽ giao trả con trai duy nhất của ngươi!”
Môi Úc Chính Đức tái nhợt, nước mắt lã chã rơi.
“Thiên Lộc… con à, chẳng phải cha không muốn cứu con… mà là cha không thể cứu, cũng không dám cứu.”
Đau đớn thấu tận xương tủy dồn nén trong lòng bàn tay siết chặt, truyền đến tận tim. Yết hầu hắn nghẹn ứ, nửa ngày mới ép ra được một chữ, giọng khàn khàn run rẩy:
“Giết!”
Đại quân lập tức áp sát, khiến sắc mặt tướng lĩnh Thương Lan vương quốc khó coi đến cực điểm. Trên lầu cao, đao phủ nhận lệnh, vung đao chém phập xuống, trực tiếp chặt đứt đầu Úc Thiên Lộc.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, ánh mắt Úc Chính Đức lập tức trở nên đờ đẫn. Mãi đến khi quân Thiên Phong đánh lui được quân Thương Lan, hắn mới ngây ngẩn bước đến bên thi thể con trai, run run nhặt lấy đầu Úc Thiên Lộc, đặt lên thân thể không đầu, lặp đi lặp lại động tác trong tuyệt vọng.
“Xin Úc Soái nén bi thương.”
Giọng Tô Trần vang lên từ phía sau, bình thản đến lạnh lùng.
Úc Chính Đức sực tỉnh, ngẩng đầu chạm phải đôi mắt sâu thẳm, lạnh nhạt của Tô Trần. Trong ánh mắt ấy, hắn như thấy được sự chế giễu ẩn giấu.
Còn trong đôi mắt Úc Chính Đức lại lóe lên hận ý ngập tràn. Thế nhưng, hắn vẫn nhẫn nhịn. Hắn hiểu, chỉ cần mất kiểm soát mà ra tay, Tô Trần có thể tùy ý nghiền nát hắn như bóp chết một con kiến.
Thấy lão già này vẫn nhịn được, Tô Trần lại cảm thấy có chút vô vị. Nhưng trò chơi này vẫn còn có thể kéo dài, chưa cần kết thúc vội.
Trở về trướng, rốt cuộc Uất Chính Đức không kìm nén nổi, phun ra một ngụm máu tươi. Tận mắt nhìn con trai bị chém đầu trước mặt mình, cảnh “người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh” chính là bi kịch đau đớn nhất thế gian. Giờ đây, hắn chỉ còn mong trận chiến sớm kết thúc để có thể trở về Úc gia.
Đáng tiếc, Tô Trần vẫn chưa hết hứng, tự nhiên không cho phép hắn rút lui. Hắn chỉ có thể tiếp tục làm chó săn, nghe lệnh hành động.
Một tháng sau. Úc Chính Đức nhận được một phong thư bí mật, từ Thương Lan vương quốc gửi đến, nhưng nét chữ trên đó lại quen thuộc vô cùng.
“Vương thượng… Vương thượng muốn nhân cơ hội này loại bỏ Phong Trần tiểu Hầu gia!”
Đọc đến đây, hai mắt Úc Chính Đức trợn trừng. Hắn tuyệt đối không thể nhận sai, bức thư này chính là Vương thượng viết. Một cơn tỉnh ngộ bùng lên trong đầu hắn.
Thiên tài như Tô Trần, đối với bất kỳ người nắm quyền nào cũng là mối họa tiềm tàng. Kẻ cầm quyền tuyệt đối sẽ không bao giờ dung túng cho một thiên tài bất kham xuất hiện ngay dưới trướng của mình.
Úc Chính Đức buộc phải phối hợp cùng Thương Lan đặt bẫy trừ khử Tô Trần. Không chút do dự, hắn quả quyết đồng ý. Hắn hận Thương Lan, nhưng hắn càng hận Tô Trần đã thờ ơ, thấy chết không cứu. Hơn nữa, hắn không còn con đường nào khác để lựa chọn.
Dù chẳng biết vì sao tiểu Hầu gia cứ khăng khăng muốn liều mạng tấn công Thương Lan, nhưng cứ đánh mãi thế này, chỉ cần hắn sơ suất một lần thôi, e rằng sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Hắn còn có gia tộc, còn có cháu chắt, hắn không thể chết lãng xẹt nơi chiến trường này.
…
“Quả nhiên không ngoài dự đoán của lão Hầu gia, vị Vương thượng kia vẫn chưa chịu từ bỏ ý định!”
Lão già áo xám theo sát bên Tô Trần khẽ hừ lạnh. Dưới sự giám sát của hắn, mọi hành động của Uất Chính Đức làm sao có thể thoát khỏi tai mắt.
Tô Trần lại chìm vào trầm tư. Cái tên kia vẫn không chịu từ bỏ? Hắn còn nhớ rõ đã từng gặp tên béo chết tiệt đó, lúc nào cũng cười tủm tỉm, hóa ra lại là loài hổ cười, trong nụ cười giấu dao. Kiếp này, hắn thề sẽ không để cho tên béo ấy được sống yên.
“Đây rốt cuộc là do Vương thượng kia quá ngu xuẩn, hay hắn đang cố ý đây?”
Trong lòng Tô Trần chợt dấy lên cảnh giác. Nếu là ngu xuẩn thì dễ đối phó, nhưng nếu là cố ý, vậy hắn bắt buộc phải xem xét lại kỹ càng.
Úc Chính Đức thì chẳng hay biết gì, hắn đã bị hận thù che mờ lý trí. Dù chỉ có một tia cơ hội mong manh, hắn cũng quyết định đánh cược.
Cuối cùng, khi đại quân tiến sâu vào đất địch, Úc Chính Đức liền ‘vô tình’ điều động toàn bộ hộ vệ bảo vệ Tô Trần đi nơi khác.
Đêm tối gió gào. Một bóng người mơ hồ xuất hiện trong trướng. Đó là một nam tử trung niên mặc áo bào đen, mái tóc bạc dựng ngược, quanh thân cuồn cuộn nguyên lực hùng hậu. Chỉ đứng yên thôi mà nguyên khí trời đất đã bị hắn khuấy động, chấn động mãnh liệt.
“Tử Điện Hầu… không ngờ Thương Lan vương quốc lại phái ngươi đến đây.”