Ngông Nghênh, Bắt Đầu Từ Khu Phố Tàu

Chương 16. Trên đời này không có chuyện gì là không thể nói chuyện được (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ngày hôm sau, Trần Chính Uy thay một bộ quần áo khác, bộ cũ y cho vào túi, trong lòng suy nghĩ nên gửi đi đâu giặt.

Dù sao bộ quần áo đó cũng dính không ít máu.

Còn về chuyện tối qua, y hoàn toàn không để trong lòng.

Trong mắt những người da trắng đó, người Hoa trông đều giống nhau, dù đối mặt cũng chưa chắc nhận ra, huống chi là ở phố Tàu có mấy vạn người.

“Ca, hai ngày nay luôn có người đến hỏi thăm!” Trần Chính Uy đang mặc áo khoác thì Trần Xảo Nương đột nhiên nói.

“Hỏi thăm cái gì?” Trần Chính Uy kinh ngạc.

“Tối qua còn cách cửa hỏi anh có ở đó không, còn hỏi chúng ta xuống thuyền bao lâu rồi… Hắn còn muốn em mở cửa, em không dám!” Trần Xảo Nương nói.

“Em nói anh sắp về rồi, hắn liền đi!”

Trần Chính Uy nhìn Trần Xảo Nương một chút, tuy gầy đi một chút, vóc dáng cũng không cao, 11 tuổi chỉ cao 1m3, nhưng cũng có thể nhìn ra là một cô nương rồi.

Trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, Trần Chính Uy liền ý thức được Trần Xảo Nương bị người ta để ý rồi.

Dù sao hai ngày nay y thường không có ở nhà, mà nhà trọ lại đông người phức tạp.

Trần Xảo Nương dẫn theo Trần Chính Võ ở nhà trọ, một đứa mới 11 tuổi, một đứa mới 9 tuổi, khó tránh khỏi bị người ta chú ý.

Dù sao hai đứa không thể cứ ở mãi trong phòng, phòng vệ sinh ở ngoài hành lang.

“Có biết trông như thế nào không? Ở phòng nào?” Trong mắt Trần Chính Uy hung quang lóe lên.

“Hình như là ở lầu dưới!”

“Đi thôi, chỉ đường cho ta!” Trần Chính Uy mặc áo khoác xong nói.

Y càng thêm chắc chắn suy nghĩ trước đó của mình.

Nhà trọ này, chỉ có mấy phòng ở tầng ba bên này mới coi như tươm tất một chút, giá tiền cũng đắt hơn, 35 xu một ngày.

Còn tầng hai là phòng tập thể lớn, một phòng ở mười mấy người.

Nói không chừng có người lên dùng phòng vệ sinh ở tầng ba, sau đó nhìn thấy Trần Xảo Nương và Trần Chính Võ, trong lòng nảy sinh ý đồ xấu.

Ở phố Tàu thiếu nhất cái gì? Phụ nữ chứ gì!

“Ca, em không biết ở phòng nào!” Trần Xảo Nương lí nhí nói.

“Không sao, tìm từng phòng.” Trần Chính Uy vẻ mặt không quan tâm, thấy cô bé muốn nói lại thôi, rõ ràng là không muốn y xung đột với người khác.

“Yên tâm đi! Ta tìm hắn nói chuyện cho tử tế! Trên đời này không có chuyện gì là không thể nói chuyện được.” Trần Chính Uy cười tủm tỉm nói!

Lại dặn dò Trần Chính Võ: “Chính Võ, ngươi thu dọn đồ đạc một chút, nói không chừng hôm nay chúng ta phải chuyển nhà!”

Dù không có chuyện này, hôm nay nhận được tiền công còn lại, cũng nên tìm một căn nhà tươm tất một chút để ở.

Ở nhà trọ quá bất tiện.

Sau đó Trần Chính Uy dẫn Trần Xảo Nương xuống lầu dưới, trực tiếp đá tung cánh cửa phòng gần nhất, ánh mắt quét qua một lượt những chiếc giường tầng trong phòng.

Trần Xảo Nương bị hành động của y dọa cho giật mình.

Cô bé vừa rồi còn ngây thơ cho rằng Trần Chính Uy thật sự muốn tìm đối phương “nói chuyện!”

“Mẹ kiếp!” Nhìn căn phòng trống không, Trần Chính Uy đột nhiên ý thức được một vấn đề.

Tuy đối với y bây giờ là sáng sớm, nhưng thực ra đã chín giờ rồi.

Những người Hoa làm công đó mỗi ngày làm việc 12 tiếng, năm sáu giờ sáng đã ra ngoài rồi.

Ngay cả người thất nghiệp, giờ này cũng đã đến chợ lao động rồi.

Sắc mặt Trần Chính Uy lập tức trầm xuống, không nói một lời đá tung cánh cửa phòng thứ hai, vẫn không có ai.

Đá tung cánh cửa phòng thứ ba, cuối cùng cũng thấy bên trong có một người đang nằm.

“Ngươi làm gì? Muốn tìm ai?” Người đó bị bệnh, vốn đang nghỉ ngơi, kết quả cửa phòng bị đá tung, làm hắn giật nảy mình.

“Có phải hắn không?” Trần Chính Uy trực tiếp quay đầu hỏi Trần Xảo Nương.

“Không phải, em chưa từng nghe giọng này!”

“Nằm xuống, ngủ tiếp đi!” Trần Chính Uy trực tiếp đi về phía phòng tiếp theo.

Đá tung hết một lượt cửa phòng, vậy mà chỉ có một người sống sót vừa rồi.

“Ca, hay là thôi đi. Chúng ta không phải sắp chuyển đi rồi sao?” Trần Xảo Nương kéo vạt áo Trần Chính Uy khuyên nhủ.

“Đó là chuyện khác!” Trần Chính Uy hừ lạnh một tiếng, bất cứ ai cũng dám có ý đồ với y, coi y là HELLOKITTY chắc?

Tuy y không có tình cảm gì với hai đứa em này, nhưng cũng không phải để người khác có ý đồ.

Vạn nhất thật sự bị người ta bán đi, mặt mũi y biết để đâu? Sau này còn có thể lăn lộn ở phố Tàu nữa không?

Trần Chính Uy lập tức quyết định tối nay lại dẫn Trần Xảo Nương đến một chuyến.

Trở về gọi hai đứa cùng xuống lầu ăn cơm, lúc về gặp Trần Chính Hổ.

“Tôi đi tìm Hoàng tiên sinh rồi, ông ấy nói buổi chiều ngươi đến hội quán!”

Trần Chính Uy gật đầu. “Gần đây có căn nhà nào thích hợp không? Tốt nhất là gần hội quán, có sân riêng.”

Phố Tàu này nơi rồng rắn lẫn lộn, có đủ loại môi giới, tự nhiên cũng có thể tìm được người giới thiệu nhà cửa.

Thực ra ở phố Tàu này trước sau đều là phố, trừ một vài con hẻm đầy nước cống, đều là nhà mặt tiền làm cửa hàng, phía sau để ở.

Mấy người đi đến phố Rhodes trước, đi mấy bước liền thấy ba tiệm thuốc phiện lớn.

Mà căn nhà nhỏ ven đường đó lại nằm cạnh tiệm thuốc phiện.

“Đổi chỗ khác!” Trần Chính Uy quay người bỏ đi.

Một nhóm người đi lòng vòng nửa ngày, Trần Chính Uy sắp chửi thề rồi, mấy con phố này không phải tiệm thuốc phiện lớn, thì cũng là sòng bạc, hoặc là tiệm thuốc phiện lớn cộng thêm sòng bạc.

Một con hẻm cũng có đến bốn năm sòng bạc.

Còn có cả xưởng chế biến thuốc phiện tinh luyện.