Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Lão Tề, nghe tôi nói đã, đừng kích động.” lão Trì an ủi một câu xong liền nổi giận: “Mẹ kiếp, đám khốn đó muốn tạm thời cách chức cậu!”
“Tạm thời cách chức? Cho rời khỏi vị trí để kiểm điểm à?” Tề Dực cười khẩy: “Cũng hay, vừa khéo tôi có thể nghỉ ngơi vài hôm.”
Trì Vũ Hiền sốt ruột: “Cậu đừng nói bừa, mau nghĩ xem giờ phải làm gì.”
Tề Dực lui về phía sau, xoa huyệt thái dương đang đau nhức: “Họ muốn cách chức tôi, căn cứ vào đâu?”
Trì Vũ Hiền đáp: “Bên thanh tra nói phòng pháp y các cậu chịu trách nhiệm bảo quản thi thể, thi thể lại mất trong tay các cậu, nên khó thoát khỏi trách nhiệm. Thạch Hoài Nhân chỉ thẳng cậu là pháp y phụ trách vụ án phân xác. Giờ rõ ràng bên thanh tra nghiêng về việc tạm thời cách chức cậu, hơn nữa toàn bộ video giám sát, dấu vân tay, dấu chân đều hướng về cậu. Dù cậu có bằng chứng ngoại phạm thì họ vẫn đang xem xét khả năng tiến hành điều tra chính thức.”
Anh ta nói đến đây còn quan sát nét mặt Tề Dực. Thấy anh vẫn điềm tĩnh như cũ, anh ta mới tiếp lời: “Đội trưởng Vương cũng đang chịu áp lực từ cấp trên. Nếu thanh tra kiên quyết yêu cầu cách chức, thậm chí mở điều tra, thì dù đội trưởng Vương muốn bảo vệ cậu cũng không có cách nào.”
“Ngay cả đội trưởng Vương còn không có cách thì cậu nghĩ tôi có thể làm gì?” Tề Dực nhắm mắt lại, hỏi ngược.
“Cậu...!” Trì Vũ Hiền cuống lên, dậm chân liên tục: “Cậu đừng thờ ơ như vậy. Dù thế nào thì cũng phải làm gì đó chứ?”
“Làm gì? Lạy ông bà nội xin họ cho tôi cơ hội à? Hay là đi hối lộ để giữ thể diện? Thay vì nghĩ ba thứ đó, chi bằng tập trung nghĩ cách phá án cho nhanh.”
Nghe cũng có lý, nhưng Trì Vũ Hiền vẫn không yên tâm. Anh ta đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tề Dực.
“Thôi được.” Tề Dực hít sâu một hơi, ngồi thẳng dậy, ánh mắt nghiêm túc: “Vậy cậu kể tôi nghe vụ trộm xác, cuộc họp có tiến triển gì không?”
Nhắc đến vụ án, Trì Vũ Hiền buộc phải chỉnh lại tinh thần, hồi tưởng quá trình họp rồi lắc đầu: “Vì xảy ra vào ban đêm nên nhiều hướng điều tra chưa kịp triển khai, tạm thời vẫn chưa có đột phá gì. Sau khi kẻ giả danh mang thi thể trở lại thì hoàn toàn biến mất. Bên đội Thượng đang định nhờ bên quản lý giao thông phối hợp điều tra, mở rộng phạm vi để truy tìm tung tích kẻ đó.”
“Còn bên cậu thì sao?” Tề Dực hỏi tiếp: “Cậu điều tra mối liên hệ giữa tôi và Cao Hội Thành đến đâu rồi?”
Trì Vũ Hiền lộ vẻ khó xử: “Chưa có kết quả, cần thêm thời gian.”
Nói xong, anh ta chợt vỗ trán: “Tôi hiểu rồi. Muốn tránh bị cách chức thì cách duy nhất là phá án càng sớm càng tốt. Cậu yên tâm, tôi sẽ hối thúc anh em dưới đội tăng tốc điều tra, tập trung tổng hợp manh mối.”
Nói xong, anh ta vội vã chạy đi.
Tề Dực nhìn theo bóng lưng anh ta, tâm trạng cũng nhẹ nhõm phần nào. Tuy năng lực của Trì Vũ Hiền không nổi trội, nhưng vào lúc mấu chốt vẫn đáng tin cậy.
Anh thu ánh mắt lại, tiếp tục nghiên cứu manh mối, lật lại sổ ghi chép công việc, xem đi xem lại video, cả buổi trưa chỉ ăn qua loa rồi ngồi lì tại bàn làm việc suốt cả ngày.
Tiếc là chẳng có tiến triển gì, đầu mối quá ít, vụ án cứ giậm chân tại chỗ.
Thật ra, bản chất phá án rất giống với công việc thu thập tình báo, đều là quá trình thu gom và phân tích dữ liệu. Nếu không thu được đủ thông tin thì chẳng thể nào phân tích chính xác được.
Năm giờ chiều, Tề Dực gọi cho Trì Vũ Hiền, nhờ anh ta nếu rảnh thì ghé qua, muốn hỏi xem cả ngày điều tra có kết quả gì không.
Nhưng chưa thấy Trì Vũ Hiền thì lại thấy đội trưởng Vương xuất hiện.
Ông là người gọn gàng, tác phong sạch sẽ, tóc chải mượt, quần áo phẳng phiu, trên ống quần còn hằn rõ nếp ủi, trông rất chỉn chu, hoàn toàn đối lập với bộ dạng năm ngày không về nhà của Tề Dực: da tái nhợt, tóc rối tung, người nhếch nhác.
Tề Dực vội đứng dậy: “Đội trưởng Vương, sao anh lại đến?”
Anh rất kính trọng đội trưởng Vương, một người đã có hơn hai mươi năm làm công tác điều tra hình sự, và tin tưởng tuyệt đối vào ông.
“Không có gì, ngồi xuống đi.” Đội trưởng Vương xua tay bảo Tề Dực ngồi, rồi nói tiếp: “Tính cả hôm nay, cậu ở đội Thượng đã năm ngày rồi đúng không? Sao, không định tan ca về nhà nghỉ chút à?”