Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Mặc dù Tề Dực cảm thấy lão Trì đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng anh cũng hiểu, cấp trên biết rõ quan hệ giữa hai người rất tốt mà vẫn để lão Trì phụ trách điều tra, rõ ràng là có ý bảo vệ anh.
Lão Trì thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí căng thẳng giữa hai người cũng tan đi. Anh ta bắt đầu thản nhiên quan sát Tề Dực, nhìn một lúc rồi quay lại nhìn bức ảnh chụp từ video đang hiển thị trên màn hình lớn.
“Má nó, giống y đúc luôn... Tôi nhớ cậu là con một đúng không? Có anh em họ nào trông giống cậu không?”
“Không có.” Tề Dực đáp: “Tôi có vài người anh họ, nhưng chỉ cần nhìn qua là biết khác ngay. Với lại họ đều ở vùng Đông Nam, cách đây cả ngàn cây số, không thể xuất hiện ở đây được.”
“Chẳng lẽ đây là anh em thất lạc nhiều năm của cậu?” lão Trì buông một câu đùa, chẳng rõ là thật hay trêu chọc.
Anh ta lật sổ ghi chép ra xem lại vài lần, đồng thời quan sát phản ứng của Tề Dực, rồi nói tiếp:
“Không chỉ có camera, mà còn có nhân chứng. Toàn là người trong đội cả. Họ tận mắt thấy “cậu” mang thi thể rời đi. Khi hỏi, hắn nói là do tôi bảo chuyển xác về tổng đội.”
Tề Dực không tỏ ra kinh ngạc, chỉ bình thản đáp:
“Cũng hợp lý thôi. Hắn không thể âm thầm trộm xác giữa lúc còn camera giám sát và cảnh sát túc trực. Nếu muốn thành công thì phải cải trang thành một cảnh sát nào đó. Cách này thật ra rất thông minh, kể cả bị phát hiện thì cũng có thể tìm đại lý do nào đó để lấp liếm.”
“Điều quan trọng nhất là... hắn lại ngụy trang giống đến mức mấy anh em trong đội gặp rồi mà cũng không phát hiện ra. Hắn làm sao làm được vậy chứ?”
Lão Trì lạnh giọng bổ sung thêm một đòn chí mạng:
“Không chỉ giống. Tổ điều tra dấu vết đã kiểm tra sơ bộ tại hiện trường. Trên tủ lạnh lưu trữ xác có dấu vân tay của cậu. Dấu chân để lại cũng khớp với đặc điểm dáng đi của cậu.”
Cuối cùng, chuỗi chứng cứ liên tiếp đã khiến Tề Dực không nói nên lời. Một lúc lâu sau, anh mới kéo ghế ra, ngồi xuống, cúi đầu trầm giọng hỏi:
“Còn chứng cứ nào khác chỉ đích danh tôi không?”
“Không còn.” lão Trì đáp: “Nhưng chỉ riêng video, nhân chứng, vân tay và dấu chân thôi cũng đã đủ để khiến tình thế bất lợi cho cậu, dù cậu có chứng cứ ngoại phạm đi nữa.”
“Có thể vụ trộm xác chỉ là bề ngoài. Mục đích thật sự của hung thủ là vu oan cho tôi?”
“Đương nhiên. Phản ứng đầu tiên của tôi cũng là như vậy. Cậu thử nghĩ lại xem, gần đây có đắc tội với ai không?”
“Rất nhiều. Làm cảnh sát thì sao tránh khỏi việc đắc tội với người ta, ít nhất là đám nghi phạm.”
“Cũng đúng... nhưng như thế thì phạm vi quá rộng. Cậu làm pháp y nhiều năm rồi, đã xử lý bao nhiêu vụ án giết người và bị thương rồi nhỉ? Hàng trăm vụ đúng không?”
Tề Dực không đáp, chỉ đưa tay gõ vài phím, phát lại đoạn video giám sát một lần nữa.
Thấy anh chăm chú như vậy, lão Trì bất giác nín thở. Đến khi Tề Dực dừng video, anh ta mới dè dặt hỏi:
“Cậu phát hiện ra gì sao?”
“Cảm giác có gì đó không đúng, nhưng không nói ra được.” Tề Dực tua lại mười giây, điều chỉnh vài khung hình.
Trên màn hình, hung thủ dùng một tay vác túi đựng xác, tay còn lại tháo khẩu trang, đồng thời quay sang nhìn thẳng vào camera.
Lão Trì chậm rãi nói:
“Cậu muốn nói là tên này cố ý gài bẫy cậu? Cố ý để chúng tôi nhìn thấy “cậu” trong camera như vậy?”
“Không đơn giản như vậy.” Tề Dực lắc đầu, tiếp tục phát đi phát lại vài giây đó: “Cảm giác có một chi tiết quan trọng nào đó bị bỏ sót, nhưng tôi không bắt được nó.”
Cuối cùng anh đành từ bỏ, rời mắt khỏi màn hình, quay sang nhìn lão Trì:
“Tôi còn bao nhiêu thời gian?”
Lão Trì ngập ngừng hai giây rồi trả lời thật:
“Có thể chỉ còn một đêm. Vụ phân xác gây ra ảnh hưởng rất lớn. Cấp trên chắc chắn sẽ phản ứng nhanh. Khi đó, chúng tôi sẽ buộc phải áp dụng biện pháp cưỡng chế với cậu.”
“Hiểu rồi.” Tề Dực cảm thấy đầu óc tê dại: “Cậu đi đi. Để tôi suy nghĩ một mình một lúc.”
Lão Trì lập tức từ chối:
“Không được. Để cậu một mình trong phòng giám sát thì tôi không thể báo cáo được.”
“Vậy tôi đi.” Tề Dực xoay người.
“Đợi đã, cậu...”
“Đi vệ sinh thôi, tôi quay lại ngay.”
Tề Dực không ngoảnh đầu lại, nhanh chóng rời khỏi phòng, bước đến bồn rửa tay trong nhà vệ sinh. Anh tát nước lạnh vào mặt.
Nước lạnh táp vào da khiến dây thần kinh tỉnh táo đôi chút, nhưng cơn đau âm ỉ và cảm giác tê mỏi trong người vẫn không hề suy giảm.
Anh tiếp tục vốc nước lên mặt, sau đó lau mạnh, đưa tay chống vào tường, nhìn vào người đàn ông trong gương, đôi mắt thâm quầng, râu ria chưa cạo, tóc mái dính bết thành từng mảng. Giọt nước lớn đọng ở cằm run run nhưng mãi không chịu rơi.
Tề Dực nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu, thật lâu sau mới thở dài một tiếng.