Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tề Dực khích lệ nói: “Không sao, ông cứ nói, chúng tôi sẽ tự biết phán đoán. Huống chi, ông đã cung cấp cho chúng tôi một số manh mối, cần gì phải che giấu để lãng phí thời gian? Các người cũng có công việc sinh hoạt của mình, phá án càng sớm, các người cũng không bị ảnh hưởng nhiều.”
Lưu Trung Toàn cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Cậu đừng nói là tôi nói.”
“Yên tâm, chúng tôi sẽ giữ bí mật giúp ông, trừ những nhân viên phá án thì bên ngoài không ai biết ông là người cung cấp tin tức đâu.”
“Được, nói rõ trước, tôi cũng chỉ là nghe người khác nói lại mà thôi” Lưu Trung Toàn nói: “Ở quê của bố vợ, có lần bọn họ cùng nhau uống rượu, trên bàn rượu có người nói lỡ miệng.
Có người hỏi bố vợ tôi sao nhiều năm như vậy rồi mà không kết hôn lần nữa, xong có người nói móc ông ấy, nói dáng người ông ấy vừa lùn vừa xấu, đã lười còn nghèo, tính tình lại không tốt, nếu không phải năm đó dùng bạo lực, ép ông già gả con gái cho ông ấy, thì có lẽ đến bây giờ ông vẫn cô độc một mình.”
“Ồ? Lúc ấy phản ứng của bố vợ ông là gì?”
“Rất tức giận, nhấc đổ cái bàn đó, nói người kia nói hươu nói vượn, còn đánh nhau một trận, cuối cùng là công an tới khuyên, bảo bố vợ bồi thường hai ngàn tệ là xong việc.”
Tề Dực lập tức hỏi: “Ông có nhớ lúc ở bàn ăn có những người nào không, có quan hệ gì với bố vợ ông?”
“Cái này tôi cũng không biết.” Lưu Trung Toàn lắc đầu: “Nhưng mà tôi nhìn phản ứng của những người khác cùng bàn, việc này ở quê ông ấy hẳn là rất nhiều người biết?”
...
Sau khi tiễn Lưu Trung Toàn đi, Tề Dực lại yêu cầu Tiểu Tần đưa nhóm người liên quan đến đây để dò hỏi chi tiết.
Đừng nhìn nhóm người này rất kiêu ngạo khi tụ ở bên nhau, nhưng không có đồng bạn thêm can đảm, ai cũng rất nhát gan. Chỉ mới nói vài câu bọn họ đã nói hết tất cả những gì mình biết ra.
Bây giờ anh đã có hiểu biết đầy đủ về Cao Hội Thành, cũng dán bảy cái nhãn lên trên người anh ta: Tự ti, tự phụ, bảo thủ, ham ăn lười làm, tính cách cực đoan, ích kỷ thiển cận, xúc động dễ giận, không quan tâm hậu quả.
Rất có thể lúc trước anh ta đã dùng thủ đoạn cưỡng hiếp, bạo lực chiếm hữu vợ của anh ta, ép vợ của anh ta không thể không chịu thiệt gả thấp cho anh ta ở thời đại đó.
Hơn nữa không chỉ có người nhà nói, vợ anh ta bị anh ta làm tức chết, anh ta có khuynh hướng bạo lực, chuyện bạo lực gia đình nhiều khi xảy ra.
Những tình huống đó và việc thi thể của anh ra bị trộm có liên hệ trực tiếp gì với việc bị cắt đứt bộ phận sinh dục? Lại có quan hệ gì với những gì Tề Dực gặp phải trong hai ngày nay?
Tề Dực nâng bút, vẽ một cái vòng lên chữ “hiếp dâm”, nhìn về phía Tiểu Tần: “Có thể làm phiền cậu giúp tôi liên hệ với đồn công an địa phương hay không, giúp tôi xác minh tình huống về phương diện này?”
“Được, cứ để em lo.” Tiểu Tần tỏ vẻ rất vui lòng.
Trên dưới trong đội đều biết Tề Dực có phúc tướng*, phần lớn mọi người rất vui lòng giúp anh, dễ dàng kiếm công lao.
(*) Phúc tướng: Tướng may mắn
“Cậu vất vả rồi.” Tề Dực cúi đầu nhìn thời gian, nói: “Đã đến thời gian ăn cơm...... Cùng nhau đi ăn một bữa cơm đi, tôi mời cậu, muốn ăn cái gì?”
Tiểu Tần sờ đầu, xấu hổ nói: “Không được không được, cảm ơn anh Dực, trưa nay em có hẹn với bạn gái rồi.”
“Vậy được rồi. Hôm nào lại nói. Cậu đi nhanh đi, đừng để cho người ta chờ lâu.”
Tiểu Tần đưa ghi chép vừa mới làm cho Tề Dực: “Vậy em đi trước, có yêu cầu gì thì gọi điện thoại cho em.”
Nhận lấy vở ghi chép, thấy không có vấn đề gì, Tề Dực nhắc nhở nói: “Đừng quên liên hệ với đồn công an địa phương.”
“Yên tâm.” Lòng bàn chân của Tiểu Tần giống như bôi dầu, rời đi nhanh như chớp.
Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Tề Dực. Không biết có phải do tâm lý hay không, đột nhiên anh cảm thấy rất lạnh, Tề Dực nhanh chóng thu thập tư liệu rời khỏi văn phòng.
Các đồng sự khác đều đã đi ăn cơm, hành lang hẹp dài không có một bóng người. Tề Dực không tự giác bước nhanh chân hơn, xuyên qua hành lang dài, trở lại tầng một, cảm giác được hơi người mới thở phào nhẹ nhõm, dễ chịu không ít.
Nhà ăn nhỏ, Tề Dực lấy xong cơm bưng đi đến một góc bàn. Mặc dù nhà ăn toàn là đồng sự ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nhưng không có mấy người rất thân, anh không thói quen thân cận với người không thân.
Mệt mỏi mấy ngày này làm anh không ăn uống được gì, trong đầu Tề Dực chiếu lại quá trình dò hỏi vừa rồi, thong thả ung dung ngồi ăn cơm.
Người trong nhà ăn dần dần nhiều lên, phía đối diện anh cũng có người ngồi.
“Anh Dực, chỉ có một mình anh thôi hả, cùng nhau ăn đi.”
Tề Dực lễ phép gật đầu, vùi đầu đẩy nhanh tốc độ ăn cơm, hai ba ngụm đã ăn xong cơm trưa, đứng dậy trở về phòng của mình, mở máy tính ngồi phát ngốc.
Rõ ràng đang là giữa trưa, Tề Dực lại cảm thấy trong văn phòng càng ngày càng lạnh hơn.