Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Cốp!

Theo sau đó là một tiếng vang thật lớn, Tề Dực trong nháy mắt ôm đầu ngồi xổm xuống đất, mặt mày đều trở nên nhăn nhó, nước mắt không bị khống chế tụ đầy nơi vành mắt.

Anh sờ sờ đầu, vẫn còn ổn, không bị chảy máu, anh vừa hút khí lạnh, vừa ngẩng đầu lên nhìn xem mình đã đụng phải thứ gì.

Nhìn thấy ngăn chứa xác đang treo lơ lửng phía trên đỉnh đầu, Tề Dực lầm bầm chửi bậy, chửi được một nửa mới kịp phản ứng, ngồi bệt mông xuống đất, anh há to miệng, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể đạp chân lui về phía sau, để cho bản thân cách xa ngăn chứa xác một chút.

Làm sao mà ngăn chứa xác lại tự trượt ra được?

Hai mắt anh nhìn chằm chằm tủ đựng thi thể, nhịp tim như đánh trống, bỏ qua cả cơn đau nhức dữ dội trên đỉnh đầu.

Thật trùng hợp, nó đáng lẽ là “căn nhà mới” của Cao Hội Thành, thi thể của ông ta và xác quạ đen đều nằm trong tủ đựng thi thể này.

Nhiệt độ trong tủ đựng thi thể rất thấp, kết đầy băng sương, lực cản bên trong vô cùng lớn, bình thường bọn họ muốn rút ra hết đều rất tốn sức, huống chi còn phát ra âm thanh chói tai, không có khả năng trượt ra yên lặng không chút tiếng động.

Đã xảy ra chuyện gì?

Anh chống tay đỡ lấy cơ thể, từng chút từng chút quay người nhìn x quanh một vòng, vẫn không phát hiện ra gì.

Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Trì Vũ Hiền.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tề Dực lau mồ hôi lạnh trên mặt, ép mình phải tỉnh táo lại, đứng lên cẩn thận đi đến trước tủ đựng thi thể.

Tủ đựng thi thể tản ra từng làn khí lạnh trắng hếu, thi thể Cao Hội Thành nằm ở bên trong, toàn thân bầm đen, gương mặt dữ tợn, xác quạ đen vẫn còn đặt ở trên tay anh ta.

Tất cả nhìn đều rất bình thường.

Từ xa tiếng bước chân đang đến gần, Trì Vũ Hiền vội vàng chạy tới, còn đang ngoài cửa đã hỏi: “Lão Tề! Cậu thế nào rồi? Đã xảy ra chuyện gì?”

Nhìn một tay Tề Dực đang ôm lấy đỉnh đầu, anh ta chạy lên hỏi: “Bị thương à?”

“Đụng đầu một cái.” Tề Dực dùng cái tay còn lại chỉ vào tủ đựng thi thể Cao Hội Thành: “Vừa nãy cái ngăn cách tủ này trượt ra ngoài, tôi không cẩn thận nên đụng phải.”

“Đưa tôi xem thử một chút.” Trì Vũ Hiền đè đầu anh xuống, hất tay anh ra, vén tóc qua một bên: “Còn tốt còn tốt, chỉ sưng thôi, không có bị rách da. Nhưng mà cậu đã mấy ngày chưa gội đầu thế, nhiều dầu như thế, con mẹ nó thối quá.”

Nói xong liền chùi tay lên quần áo Tề Dực.

Tề Dực đẩy tay anh ta ra: “Hôm qua tôi mới tắm ở nhà anh.”

Vừa nói xong, Tề Dực đã nghe một cỗ mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi. Anh mở lòng bàn tay ra đưa lên trước mũi ngửi và xoa các đầu ngón tay.

Quả thật rất nhiều dầu, có thể nhìn thấy trên tay mấy hạt dầu nhỏ, mà mùi lại vô cùng hôi thối, mùi thối rất quen thuộc.

Sắc mặt Tề Dực đột nhiên biến đổi: “Mùi của thi thể?”

Lời nói vừa ra khỏi miệng, anh lập tức nhìn về phía trần nhà, nhưng không thấy gì cả.

Anh lại đi lên phía trước hai bước, đi đến trước chỗ tủ đựng xác bị trượt ra, ngồi xổm người xuống ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, dưới đáy tủ đựng thi thể có một lớp dầu màu vàng nhạt sắp đông cứng lại.

Trì Vũ Hiền bị anh dọa cho sợ, cẩn thận đưa tay lên trước mũi ngửi, cả gương mặt đều nhăn, ra sức vẫy tay, xoa xoa hai lần lên quần.

Dầu này thật sự rất thối, nặng hơn nhiều so với cái mùi thoảng qua khi anh ta vừa chụm đầu lại nhìn vết thương của Tề Dực.

Mắt Tề Dực nhìn thấy động tác của anh ta, liền nhắc nhở: “Cái đồ chơi này có lẽ là dầu chảy ra từ xác chết, anh không muốn xài cái quần này nữa sao?”

“Không xài cũng được, dù sao nó cũng đã bóng loáng bóng lưỡng rồi.”

Trì Vũ Hiền nói xong, đi đến ngồi xổm bên cạnh Tề Dực ngẩng đầu xem, nhíu mày hỏi: “Cái đồ chơi này thật sự là dầu chảy ra từ xác chết?”

Tề Dực “Ừ” một tiếng: “Ừ, mà còn dựa vào độ mục nát của thi thể mà dầu chảy ra từ thân... Đương nhiên chưa chắc là xác người, cũng có khả năng nó chảy ra từ xác lợn chết hay trâu chết, mùi vị thịt đỏ mục nát đều không khác nhau là mấy, chí ít mũi của tôi không thể phân biệt được.”

“À, vậy thì tốt rồi.” Trì Vũ Hiền nhẹ nhõm thở ra.

Nếu như là dầu từ xác người chảy ra, thì có nghĩa là ở đây xảy ra án mạng, hơn nữa chỉ mới xảy ra cách đây vài ngày.

Trì Vũ Hiền bỗng nhiên nhớ đến gì đó, lấy ra ngón tay từ trong diều quạ đen, lúc đó anh cũng mang tâm trạng này, hỏi: “Có phải đây là dầu chảy ra từ xác khỉ không?”

Tề Dực sững sờ trong giây lát: “Không thể loại trừ khả năng này... Anh quay về một chuyến lấy vật chứng đang ở trung tâm giám định, đi làm kiểm tra thành phần nguồn gốc động vật.

Trì Vũ Hiền vỗ bộ ngực: “Được, cứ giao cho tôi.” Lại nhớ đến trên tay còn dính dầu chảy từ xác chết, ghê tởm ngã người ra phía sau.

Tề Dực chuyển hướng chụp mười mấy tấm ảnh, đứng dậy lấy ống nghiệm và bông ngoáy tai, quét lấy không ít dầu đang chảy xuống, đứng dậy lấy đèn pin soi vào bên trong tủ đựng xác.