Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lão Trì lấy hai lon coca không đường ướp lạnh trong tủ lạnh ra, ngồi xuống cạnh Tề Dực: “Đang nghĩ gì vậy? Nghĩ cả buổi tối rồi.”
“Cảm ơn.” Tề Dực ngửa đầu uống ừng ực, hững hờ trả lời anh ta: “Khà! Tôi đang nghĩ chút chuyện.”
Lão Trì chĩa ngón giữa về phía anh.
Ngồi thêm một lát, lão Trì thấy chán bèn mở ti vi lên xem quyền anh.
“Nhỏ tiếng một chút.” Tề Dực hoàn hồn, lão Trì xịu mặt, bật luôn chế độ âm câm. Tề Dực tiếp tục ngẩn người.
Hai người ăn ý với nhau, không ai nói gì, cứ ngồi im lặng giết thời gian như vậy.
Thỉnh thoảng Tề Dực quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không phát hiện ra điều gì bất thường, cũng không nhìn thấy quạ đen.
Không có quạ đen, có phải có nghĩa là tối nay sẽ bình thường không?
Không đúng, tối qua cũng không có quạ đen, chỉ có con quỷ lông lá.
Nhưng cả hai cái buổi tối đều có tiếng gõ, tối đầu tiên là gõ cửa sổ phòng vệ sinh và cửa phòng giải phẫu, tối thứ hai là gõ cửa sổ nhà anh.
Còn tối nay...
Tạm thời không nghe thấy động tĩnh nào đặc biệt.
Lão Trì lại lấy một lon Coca ướp lạnh, bật nắp lon.
Xì...
Cộc!
Con ngươi của Tề Dực bỗng giãn to, bật dậy khỏi sô pha như bị điện giật, quay đầu nhìn tứ phía như thể ma ám. lão Trì bị anh làm giật mình, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
“Anh có nghe thấy tiếng gì không?” Môi Tề Dực tím tái, mắt đảo tứ bề, tay siết chặt chuôi dao phay.
“Không... Không thấy.” lão Trì cũng bị anh làm cuống lên: “Không có tiếng gì hết mà. Đến tivi tôi cũng không bật tiếng, chỉ xem thi đấu không có tiếng, có phải cậu nghe nhầm không?”
Tề Dực không dám chắc, tiếng động đó rất khẽ, lại rất quen tai, anh không thể nào phán đoán chính xác đó có phải ảo giác của anh hay không.
“Cậu chắc chắn là cậu nghe thấy có tiếng động à?” lão Trì gặng hỏi. Phản ứng của Tề Dực khiến anh ta thấy bất an hơn.
Tề Dực không trả lời, anh mơ hồ cảm thấy hình như mình sắp bắt được điều gì đó.
Khoan đã, ti vi không bật tiếng, thi đấu không có tiếng?
Mấy lần gõ trước hình như đều không có lần nào ngoại lệ, tất cả đều xuất hiện đúng lúc xung quanh rất yên tĩnh nhưng lại có xen lẫn tiếng động hoặc lớn hoặc nhỏ.
Tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh, tiếng máy móc dụng cụ va chạm với bàn giải phẫu, tiếng đóng mở nắp đậy của bát, tiếng bọt khí của lon Coca.
Tề Dực ngồi xuống một lần nữa, lấy bút trong túi áo ra, gõ nhẹ một cách có tiết tấu lên mặt bàn. lão Trì ngừng thở, hai mắt nhìn chòng chọc vào nắp bút.
Cạch, cạch, cạch, cạch,...
Cộc!
Cạch...
Tề Dực nắm chặt bút, tim đập bùm bùm loạn nhịp.
Quả nhiên đã xuất hiện rồi!
Phản ứng căng thẳng của Tề Dực khiến tim lão Trì cũng thấp thỏm theo, anh ta âm thầm đề phòng, cơ bắp toàn thân gồng lên, tay phải lặng lẽ cho vào trong túi, nắm lấy chuôi dao găm.
Tề Dực cũng cầm con dao phay lên, chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía căn phòng tối qua mình ngủ, nói nhỏ: “Lần này nghe thấy rồi chứ?”
“Nghe thấy gì?” lão Trì vừa căng thẳng lại vừa bối rối: “Tôi chỉ nghe thấy tiếng cậu gõ bàn rồi bỗng nhiên phản ứng rõ mạnh như thể bị bút cắn phải vậy.”
Tề Dực không hiểu chút nào, anh chỉ tay vào phòng: “Tiếng gõ cửa sổ, từ phòng đó vọng ra.”
Lão Trì lại vẫn lắc đầu: “Tôi thực sự không nghe thấy gì hết, hay là cậu làm thử lại lần nữa xem?”
“Không nghe thấy thật sao?” Tề Dực lại cầm bút lên một lần nữa.
Cạch, cạch,...
Cộc!
Tề Dực bỗng ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía lão Trì, hai mắt trợn to, mắt vằn đầy tơ máu.
“Sao?” lão Trì hỏi: “Lại xuất hiện tiếng gõ cửa sổ rồi à?”
“Anh vẫn không nghe thấy à?”
“Tôi chỉ nghe thấy tiếng anh gõ bàn mấy cái.”
“Không thể nào!” Tề Dực nói: “Lần này nó không thành công trộn lẫn vào tiếng gõ bàn, lệch nhau khoảng trên dưới nửa giây, hết sức rõ ràng, thính lực của anh tốt hơn tôi nhiều, sao lại không nghe thấy được?”
Lão Trì cũng sắp điên lên được: “Tôi thật sự không nghe thấy gì hết.”
Tề Dực ngẩn ra, lão Trì cũng chìm vào suy tư.
Hai người ở gần nhau như vậy, tiếng động Tề Dực nghe thấy, lão Trì có thính lực nhạy hơn lại không hề phát hiện ra, điều này khiến lão Trì không khỏi bắt đầu hoài nghi chuyện xảy ra hai ngày qua.
Nghĩ kĩ lại thì những chuyện lộn xộn Tề Dực nói hình như anh ta vẫn luôn chỉ nghe nói chứ chưa từng thực sự trải qua thì phải?
Chỉ có hai lần duy nhất lão Trì miễn cưỡng coi như tới kịp là lần “hơi lạnh” trong phòng làm việc và lần tủ chứa xác ở phòng lạnh, nhưng lần hơi lạnh thì anh ta không trải qua lúc nhiệt độ đột ngột hạ xuống, còn lần tủ chứa xác thì cũng không nhìn thấy quá trình ngăn tủ trượt ra ngoài, mặc dù nhìn qua video giám sát thì quá trình thực sự rất kỳ dị.
Nghĩ tới đây, cảm giác sợ “ma” trong lòng lão Trì cũng tiêu tán phần lớn.
Anh ta hỏi: “Cậu mệt mỏi quá rồi phải không? Mệt đến mức bị hoang tưởng rồi à?”
“Hoang tưởng?” Tề Dực cau mày, không tránh khỏi cũng bắt đầu tự nghi ngờ bản thân: Chẳng lẽ thực sự tất cả đều là ảo giác của mình hay sao? Nghĩ kĩ lại thì thứ quỷ tối qua cũng không hề để lại bất kỳ vết tích lông tóc nào...