Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Trước tiên vẫn nên xác định động cơ của gã, chưa cần biết cụ thể, chỉ cần biết gã nhằm vào ai.” Tề Dực cố ép mình rút ra một mạch suy nghĩ từ đống chỉ rối trong đầu:
“Vậy thì câu hỏi là, gã nhắm vào tôi, hay là ông? Rất có thể là cả hai. Thế nên, phải điều tra xem vòng quan hệ xã hội của hai ta có điểm nào trùng nhau.”
Dòng suy nghĩ của anh ngày càng rõ ràng, cuối cùng thì tinh thần căng cứng suốt đêm cũng thả lỏng phần nào.
“Nếu vậy...” Anh đặt dao giải phẫu sang một bên, nhìn chăm chú vào thi thể, các ngón tay bắt đầu khẽ cử động: “Đây là lúc thích hợp để “giao lưu” rồi.”
Hai mắt đỏ ngầu mở to, mồ hôi như đổ nước, hai tay anh bắt đầu run lên không kiềm chế được. Nhưng khuôn mặt Tề Dực lúc này không hề có vẻ mệt mỏi... ngược lại, khoé miệng còn nhếch lên một chút, lộ ra tia cuồng nhiệt lạ thường.
Cũng bởi vậy, anh mới không muốn ai có mặt khi “giao lưu” với thi thể... quá dễ bị hiểu lầm là biến thái.
Cúi người xuống, Tề Dực bắt đầu moi ra từng thứ bên trong khoang bụng thi thể, từng mảnh lớn nhỏ như những quân mạt chược.
Đột nhiên, tay anh chạm phải một vật cứng. Nhấc lên nhìn kỹ, đồng tử lập tức co rút lại.
“CMN... cái quái gì đây...”
Trong tay Tề Dực là một cái đầu quạ đen, lớn hơn viên bi thủy tinh, bóng nhẫy. Hai tay anh run nhẹ, thi thể theo đó cũng đung đưa.
Anh từ từ đặt con quạ xuống bàn, ánh mắt vẫn dán chặt vào gương mặt người chết. Cả một lúc lâu, anh không nói lời nào.
Vài phút trôi qua, Tề Dực hít sâu hai lần, rồi tiếp tục kiểm tra toàn bộ thi thể từ trong ra ngoài, nhưng ngoài con quạ ra, không phát hiện thêm gì đáng giá.
Cuối cùng, ánh mắt anh lại dừng trên xác con quạ. Lặng lẽ nhìn chằm chằm một lúc, rồi anh cẩn thận nhặt nó lên, lật qua lật lại, vạch từng lớp lông kiểm tra.
Càng kiểm tra, anh càng thấy mơ hồ.
Không hề có vết đè, cũng chẳng có dấu mổ khâu.
Một con quạ lớn thế này, làm sao nhét vào bụng thi thể được? Thi thể lại không có dấu vết mổ xẻ. Không đủ thời gian, cũng không đủ kỹ thuật để làm việc đó mà không để lại dấu vết.
Nghĩ mãi không thông, Tề Dực đành buông xác quạ xuống, tháo găng tay, mở sổ ghi chép, bắt đầu viết nhanh:
“Bộ phận sinh dục thi thể bị cắt hoàn toàn, cưỡng ép nhét từ miệng xuống bụng. Trong khoang bụng có một con quạ đen đã chết, không phát hiện vết thương, cách đưa vào chưa rõ.”
Vừa viết xong thì phía sau vang lên tiếng gõ cửa.
Nụ cười vừa lóe lên trên mặt Tề Dực lập tức tắt ngấm.
Cửa phòng giải phẫu là dạng cửa điện tự động như phòng mổ. Đặt chân lên khe cảm ứng ở mép sàn, cửa sẽ tự mở. Người thường không gõ cửa... người duy nhất hay làm vậy, chỉ có Trì Vũ Hiền.
Quả nhiên, vài giây sau, cánh cửa mở ra. Trì Vũ Hiền bưng hai ly cà phê đi vào, vừa đi vừa liếc nhìn Tề Dực. Thấy vẻ mặt anh vẫn ổn, anh ta mới yên tâm đưa ly cà phê cho anh:
“Giao lưu xong rồi à?”
“Vừa bị cắt ngang.” Tề Dực đáp, nhận lấy cà phê.
Nhưng chỉ nhấp một ngụm, anh lập tức mặt không biến sắc đặt tách sang một bên, tựa hông vào bàn giải phẫu bên cạnh, hơi nheo mắt, cố nén dòng nước mắt suýt trào ra.
Nóng như đổ chì.
Sau cú sốc nhiệt này, cơn buồn ngủ sót lại cũng tan biến sạch sẽ.
Trì Vũ Hiền vừa nhìn thấy cái “gà con” và xác quạ đen bên cạnh liền phấn khích:
“Ơ, tìm thấy gà con rồi à? Nhanh vậy? Mà... cái quạ đen to thế này ở đâu ra vậy? Tôi nhớ lúc trước đâu có thứ này? Không lẽ giấu trong túi đựng xác? Mà cũng không đúng, túi đó tôi đã kiểm tra rồi mà.”
Tề Dực hít sâu hai cái để giảm cảm giác tê dại đầu lưỡi, vẫn giữ giọng đều đều:
“Tìm trong bụng anh ta.”
“Trong bụng?” Trì Vũ Hiền sững người, chỉ vào xác quạ: “Ý cậu là... con quạ này được moi ra từ trong bụng người chết á? Giỏi thật đấy, nghi phạm là... Itachi Uchiha chắc?”
“?” Tề Dực không hiểu câu đùa này, cũng chẳng buồn hỏi lại: “Cả “gà con” cũng vậy. Nhét từ miệng xuống bụng.”
Ực.
Trì Vũ Hiền nuốt nước bọt cái ực, bản năng kẹp chặt hai chân:
“Tổ mẹ nó... sao ác dữ vậy? Thù oán kiểu gì mà cắt rồi còn bắt nuốt lại?!”
“Nuốt?” Một tia sáng lóe lên trong đầu Tề Dực: “Cách dùng từ này rất chính xác. Đúng vậy, là ép ăn. Đây chính là động cơ. Gã muốn trả thù nạn nhân. Cụ thể hơn, là trả thù “gà con” của nạn nhân. Rất có thể, người chết từng dùng bộ phận này để làm chuyện gì đó khiến hung thủ thù hận tột độ.”
Trì Vũ Hiền vắt óc nghĩ:
“Vậy là... hướng phá án trước kia của chúng ta có vấn đề à? Không phải là giết vì nợ tiền nữa sao?”
Theo hồ sơ điều tra ban đầu, nạn nhân Cao Hội Thành từng vay người thân 200.000 để mua nhà, nhưng khi vợ của người đó bị ung thư cổ tử cung, ông ta vẫn không chịu trả tiền.
Sau khi người vợ mất vì bệnh, người thân kia âm thầm lên kế hoạch trả thù. Sau ba tháng chuẩn bị, gã bắt đầu hành động, tạo chứng cứ ngoại phạm gần như hoàn hảo.
Vụ án cực kỳ khó phá... nhưng cuối cùng vẫn không qua mắt được Tề Dực.