Nhân Gian Hữu Kiếm

Chương 1. Chu Trì

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đây là một đại điện không có cửa sổ. Khi cánh cửa sắt nặng nề khép lại, cả tòa đại điện chỉ có thể dựa vào ánh sáng từ mấy ngọn đèn dầu khổng lồ treo trên tường.

Trên vách có vẽ một số bức bích họa bằng chu sa, nội dung chủ yếu là về nghi thức tế tự. Ở phía đông đại điện, cạnh một bức tường, đặt một đỉnh lớn bằng đồng thau cổ kính, bên dưới đang bập bùng lửa cháy.

Có hai đạo nhân, một cao một thấp, một gầy một béo, đang ngồi chồm hổm bên đỉnh, châm củi đốt lửa.

Khói đen bốc lên từ miệng đỉnh, mùi vị gay mũi khó chịu.

Nửa khắc trước, Chu Trì cùng một nhóm thiếu niên từ các thôn xóm lân cận bị bắt đến đây.

Nửa khắc sau, những đứa trẻ nhà nghèo xuất thân từ nông gia vẫn chìm trong sợ hãi và tuyệt vọng, còn Chu Trì thì bắt đầu quan sát xung quanh.

Hắn còn muốn ngẩng đầu nhìn lên, nhưng một thanh âm chợt cắt ngang dòng suy nghĩ.

"Tất cả, xếp hàng ngay ngắn."

Trong đại điện âm u đầy tà khí, phía trước đám thiếu niên có một bệ cao.

Trước bệ có hai đạo nhân gầy gò, một kẻ trong số đó cầm theo một chiếc đèn lồng.

Ánh đèn lồng phát ra sắc vàng u ám.

Đạo nhân cầm đèn lồng cười nhạt, giọng nói âm trầm: "Xếp hàng ngay, nếu không... sẽ chết đấy."

Nghe vậy, đám thiếu niên luống cuống tay chân, vội vàng đứng thành hàng.

Chu Trì xếp ở cuối cùng.

"Đưa tay ra."

Đạo nhân cầm đèn lồng bước đến đầu hàng, nhìn về phía một thiếu niên gầy gò run rẩy, đối phương lắp bắp hỏi: "Tay nào?"

"Bốp!"

Đạo nhân vung tay, tát mạnh một cái khiến mấy chiếc răng thiếu niên văng ra.

"Đồ ngu từ đâu chui ra thế hả?"

Gã cười phá lên, chiếc đèn lồng trong tay cũng rung động theo.

Đạo nhân đứng trên bệ cao cũng bật cười.

"Ngươi, lại đây."

Sau khi cười xong, tên đạo nhân cầm đèn lồng vẫy tay với một thiếu niên khác.

...

"Lăn qua bên kia!"

Không biết lặp lại câu này bao nhiêu lần, nhưng đến lúc này, bên cạnh đỉnh lớn đã có hơn hai mươi thiếu niên run rẩy như cầy sấy.

Cuối cùng—

Tới lượt Chu Trì.

Đạo nhân cầm đèn lồng liếc nhìn đỉnh lớn phía xa, rồi lại nhìn Chu Trì, khóe miệng nở nụ cười, gương mặt đầy nếp nhăn giãn ra.

"Bọn chúng đều không sống nổi, chỉ còn xem vận khí của ngươi thế nào thôi. Đưa tay ra."

Chu Trì không lập tức làm theo.

Thấy vậy, đạo nhân kia cau mày, quát: "Tiểu tử thối, đạo gia bảo ngươi đưa tay ra!"

Chu Trì không nhúc nhích, chỉ hỏi: "Có phải chỉ cần làm cho màu sắc của đèn lồng thay đổi thì sẽ không chết đúng không?"

Đạo nhân cầm đèn sững lại, lúc này mới cẩn thận quan sát Chu Trì.

Gã phát hiện thiếu niên trước mặt không giống với đám trẻ gầy còm kia. Bộ áo vải trên người dù đã bạc màu vì giặt nước nhiều lần nhưng vẫn sạch sẽ, khuôn mặt thanh tú, bên má phải còn có một lúm đồng tiền nhỏ.

Mắt đạo nhân lóe lên ý cười: "Không tệ, không tệ, tiểu tử này cũng có chút tư chất... Có điều, chỉ có chút thông minh mà không có thiên phú thì vẫn là phế vật."

Gã vừa dứt lời, bên phía đỉnh lớn lập tức vang lên tiếng khóc nức nở.

Những thiếu niên vốn đã sợ đến cực độ, nghe thấy tiếng khóc này liền không kìm được nữa, đồng loạt òa khóc, tiếng khóc nối nhau vang vọng khắp đại điện.

Đạo nhân còn lại cười ha hả, quay đầu nói: "Khóc cũng sẽ chết thôi."

Đạo nhân cầm đèn nhìn Chu Trì, giọng điệu có chút thích thú: "Đưa tay ra, ta thực sự hy vọng ngươi có thể sống sót. Nếu vậy, ta sẽ đích thân dạy dỗ ngươi, chắc chắn sẽ hữu dụng hơn tên sư đệ vô dụng của ta."

Chu Trì nhìn gã, cảm thấy tên này trông có chút xấu xí.

Sau đó, trong lòng hắn khẽ lắc đầu, thu hồi suy nghĩ vẩn vơ.

"Mau đưa tay ra, đừng thách thức kiên nhẫn của ta. Nếu không, ngươi lập tức phải chết."

Đạo nhân cầm đèn lồng nhìn chằm chằm vào Chu Trì, nhẹ nhàng lắc lư chiếc đèn trong tay, ánh sáng vàng lập tức dao động theo.

"Ta nghĩ rằng, sinh mệnh là thứ rất quý giá, ngươi nên cẩn trọng đối đãi."

Chu Trì nhìn gã, chậm rãi mở miệng, trong mắt không có chút sợ hãi nào.

"Ngươi nói cái gì?"

Đạo nhân cầm đèn lồng ngẩn ra, sau đó tức giận bật cười. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, gã đột nhiên cảm thấy vai trái đau nhói dữ dội, ngoảnh đầu nhìn lại, phát hiện cánh tay trái của mình không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất.

Bờ vai gã máu phun xối xả.

Mà đối diện gã, trong tay Chu Trì không biết từ khi nào đã xuất hiện một thanh kiếm nhuốm máu.

Máu là của gã, nhưng thanh kiếm kia từ đâu ra?

"Kiếm của ngươi từ đâu ra?"

Theo bản năng, đạo nhân cầm đèn lồng thốt ra câu hỏi.

Chu Trì lắc đầu, giọng điệu nhàn nhạt: "Giờ phút này rồi, nên hỏi một câu hữu dụng hơn."

"Ngươi..."

Đạo nhân vừa mở miệng, lưỡi kiếm đã lướt qua yết hầu gã.

Đầu của gã lập tức rơi xuống, lăn lóc trên mặt đất.

"Thôi, để lần sau vậy."

Chu Trì đưa mắt nhìn sang đạo nhân còn lại, kẻ nãy giờ liên tục cười.

"Buồn cười lắm sao?"

Mọi chuyện vừa xảy ra trong nháy mắt, nhanh đến mức đạo nhân cầm đèn lồng còn chưa kịp phản ứng. Vì vậy, giờ phút này, gã không thể cười nổi.

"Cười cho ta xem."

Chu Trì xách kiếm, nhìn chằm chằm vào gã.

Nhưng đạo nhân kia chỉ biết nhìn thi thể không đầu của sư huynh mình, nhìn thanh kiếm còn đang nhỏ máu trong tay Chu Trì, thế nào cũng không thể cười được.

Giờ khắc này, gã chỉ muốn khóc.

"Ta bảo ngươi cười!"

Đạo nhân run rẩy, miệng mấp máy, nhưng chỉ nói ra một câu:

"Ngươi... ngươi là kiếm tu!"

Chu Trì lắc đầu, giọng điệu lạnh nhạt: "Không ngờ câu trăn trối của ngươi lại vô dụng đến thế."

Chớp mắt một cái, lại một cái đầu người rơi xuống đất.

Thi thể đạo nhân đổ xuống, máu không ngừng chảy ra, loang đỏ mặt đất.

Chu Trì cúi người, nhặt lên một tấm phù màu đen vẫn bị gã nắm chặt trong tay.

"Bịch!"

Một âm thanh vang lên đầy đột ngột.

Chu Trì quay đầu nhìn lại—

Chương sau