Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nghe xong, mấy người đều sững sờ.
Bọn họ vốn tưởng rằng, dù Chu Trì có lựa chọn thế nào, thì cũng phải chọn chủ phong - Triều Vân Phong. Nhưng không ngờ, hắn lại chọn Huyền Ý Phong.
Điều này khiến tất cả đều bất ngờ.
Nhưng như vậy, cũng không còn ai làm khó hắn nữa.
Liễu Dận thoáng sững sờ, không nhịn được nhắc nhở: "Ngươi biết tình cảnh hiện tại của Huyền Ý Phong chứ?"
Chu Trì trầm ngâm một lát, rồi chân thành nói:
"Phụ thân ta trước đây từng là ngoại môn đệ tử của Huyền Ý Phong, chỉ là cả đời không thể vào nội môn. Trước khi lâm chung, người nắm tay ta, dặn dò rằng, nhất định phải trở thành nội môn đệ tử của Huyền Ý Phong, thay người hoàn thành tâm nguyện còn dang dở!"
Nghe vậy, ánh mắt của đám đệ tử xung quanh đều lộ vẻ xúc động, ngay cả Liễu Dận cũng thế.
Chỉ có Mạnh Dần là vẻ mặt đầy kinh ngạc— mẹ nó, chẳng phải đây là lời của ta sao?!
Đột nhiên—
Bốp bốp bốp
Lý Độc vỗ tay, cười nói: "Có hiếu tâm như vậy, quả thật khiến người ta cảm động. Nếu đã thế, Liễu sư muội, sao không thành toàn cho hắn?"
Trình Sơ cười gượng một tiếng, hạ giọng nói với Liễu Dận: "Liễu sư muội, hắn vốn đã thiên phú bình thường, ở lại ba ngọn núi còn lại cũng không trụ được lâu. Chi bằng để hắn đến Huyền Ý Phong thử xem, dù có thất bại, thì cũng là số mệnh của hắn, chẳng thể trách ai khác."
Liễu Dận cau mày, nhưng vẫn liếc nhìn Cố Diên – người cũng là nữ đệ tử như nàng.
"Đó là lựa chọn của hắn, không thể xem là Huyền Ý Phong làm lỡ dở hắn."
Cố Diên lên tiếng. Dù sao thì Huyền Ý Phong có thêm một đệ tử, rốt cuộc vẫn là chuyện tốt, dù thiên phú của hắn có bình thường đi nữa.
"Được, nếu ngươi đã quyết tâm như vậy, vậy thì Huyền Ý Phong nhận ngươi, theo ta đi thôi."
Liễu Dận suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
"Chúc mừng Huyền Ý Phong lại có thêm một đệ tử mới."
Ba người đồng thanh nói, cùng bật cười.
"Còn ngươi thì sao, Mạnh Dâm?"
Trình Sơ nhìn về phía Mạnh Dần: "Dù ngươi có lòng tốt, nhưng thực sự không thích hợp với Huyền Ý Phong. Ba phong còn lại, ngươi tự chọn đi."
Trong mắt gã, với thái độ trước đó của Mạnh Dần, tám phần là sẽ chọn Thương Diệp Phong của bọn họ.
Mạnh Dần nhìn chằm chằm Chu Trì, không hề tức giận vì hắn đã "mượn" lời của mình. Ngược lại, vì câu nói kia của hắn mà cảm thấy bọn họ thực sự là cùng một loại người! Nghĩ đến đây, y không khỏi có chút xúc động.
Lại là đồng hương, lại có tính cách tương đồng, vậy sau này ở trên núi, chắc chắn sẽ không buồn chán nữa!
"Đệ tử xin lỗi các vị tiên trưởng, vừa rồi, là đệ tử lỗ mãng."
Mạnh Dần cúi đầu, vẻ mặt đầy áy náy.
"Không sao, ngươi có tấm lòng giúp người như vậy, cũng thật đáng quý."
Trình Sơ mỉm cười nhìn y.
Y suy nghĩ một lát, ánh mắt quét qua ba người trước mặt, rất nhanh đã có quyết định.
Ba phong còn lại, Thương Diệp Phong thì đánh chết cũng không thể đi được— trước đó gã nhận đồ của y chính là người của Thương Diệp Phong. Chẳng lẽ lại đi làm sư đệ của gã?
Không thể nào! Sau này y còn phải "nói chuyện đạo lý" với gã kia!
Vậy thì chỉ còn lại hai lựa chọn.
Triều Vân Phong nghe có vẻ mạnh mẽ, nhưng cái gã Lý Độc kia rõ ràng không bằng Cố Diên. Trước đó chẳng phải đã phải cúi đầu xin lỗi nàng rồi sao?
Nếu vậy, thì chỉ có một kết quả—
"Ta chọn Thanh Khê Phong!"
Mạnh Dần bước đến đứng sau lưng Cố Diên, trong lòng thầm nghĩ— có người này che chở, sau này y ở Trọng Vân Sơn, coi như có chỗ dựa rồi!
Trình Sơ có chút bất ngờ và tiếc nuối, nhưng vẫn cười nói: "Chúc mừng Cố sư muội, chúc mừng Thanh Khê Phong."
Còn Lý Độc, nghe xong thì...
Nắm chặt nắm đấm lần nữa.
Nhịn!
…
Cố Diên mỉm cười đáp lễ, sau đó nhìn về phía Mạnh Dần:
"Đã vào Thanh Khê Phong, thì phải tu hành chăm chỉ, không được lười biếng. Còn nữa, đổi tên đi."
"Cái gì?"
Mạnh Dần ngơ ngác— sao vào Thanh Khê Phong còn phải đổi tên? Nếu vậy thì ta muốn chọn lại!
Cố Diên nhíu mày: "Tên ngươi mang nghĩa dâm tà, trong nhà chẳng lẽ không ai biết chữ sao?"
Mạnh Dần cũng không phải kẻ ngốc, vừa nghe liền hiểu ra— nhất định là do cái gã Hứa Từ kia giở trò!
Y thầm nghiến răng, trong lòng xóa bỏ "tiểu thù", đổi thành "đại thù".
Nhìn chằm chằm Cố Diên, nghiến răng nói từng chữ:
"Ta tên Mạnh Dần, Dần trong Tý Sửu Dần Mão!"
*
Bốn người lần lượt đưa đệ tử mới trở về núi, trước khi rời đi, Mạnh Dần nháy mắt với Chu Trì, Chu Trì cũng mỉm cười đáp lại.
Đối với thiếu niên chỉ mới quen biết một ngày này, hắn có chút hảo cảm, tuy đầu óc đối phương có vẻ không được ổn lắm, nhưng không phải người xấu.
Loại người như vậy, dù không thể làm bạn, cũng không thể thành địch.
Liễu Dận triệu hồi bản mệnh phi kiếm, thân kiếm xanh biếc, mảnh dài, tựa như một chiếc lá liễu.
“Ngươi có sợ độ cao không?”
Liễu Dận thuận miệng hỏi.
“Đã muốn làm kiếm tu, sao có thể sợ cao?”
Chu Trì cười lắc đầu, nhớ lại lần đầu tiên ngự kiếm, suýt nữa thì ngã xuống, thực sự là quá cao.
“Vậy lên đi, ta đưa ngươi về núi.”
Liễu Dận nhảy lên phi kiếm, đưa tay ra, Chu Trì nghĩ nghĩ, vươn tay nắm lấy, mượn lực nhảy lên.
“Nếu sợ, có thể ôm lấy ta.”
Liễu Dận khẽ động niệm, phi kiếm liền lướt về phía một ngọn núi xa xa.
Nghe vậy, Chu Trì lập tức ôm lấy eo của Liễu Dận.
…
Mùa đông ở Khánh Châu phủ vừa ẩm lại vừa lạnh, không dễ có tuyết rơi.
May mà dù là mùa đông, nhiều ngọn núi vẫn giữ được một chút sắc xanh.
Chu Trì theo Liễu Dận đi trên sơn đạo của Huyền Ý phong, vừa đi vừa quan sát cảnh sắc xung quanh.
Liễu Dận suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói:
“Ngươi thực sự có thể suy nghĩ lại, nếu muốn sang phong khác, ta có thể giúp ngươi nói một tiếng. Thiên phú ngươi như vậy, tu hành vốn đã khó khăn, đến Huyền Ý phong chẳng khác nào càng thêm trắc trở, vẫn nên cân nhắc kỹ càng.”
Nàng ở Huyền Ý phong nhiều năm, hoàn cảnh gian nan, nhưng dù sao cũng đã gắn bó với nơi này. Song, nói cho cùng, nàng vẫn không muốn làm lỡ dở người đi sau.
Chu Trì đáp: “Đây là di nguyện của gia phụ… Hơn nữa, ta thực sự muốn trở thành kiếm tu.”
Có lẽ cảm thấy câu trước chưa đủ để thuyết phục nữ tử trước mắt, hắn liền bổ sung thêm một câu.
Liễu Dận mỉm cười: “Những người đến Huyền Ý phong khi xưa, đều nghĩ như vậy, muốn thanh kiếm ba thước trong tay trảm đi bất công thế gian… Nhưng sau cùng lại phát hiện, đừng nói là trảm bất công, ngay cả ở trong tông môn cũng khó mà ngẩng đầu. Đến lúc đó, ngươi vẫn muốn làm kiếm tu sao?”
Chu Trì nói: “Có lẽ ta sẽ là ngoại lệ.”
“khi xưa chúng ta cũng nghĩ vậy.”
Liễu Dận nói câu này, chính mình cũng không nhịn được mà cười, quả nhiên kiếm tu đều có chung một loại chấp niệm.
Chu Trì biết vì sao nàng cười, nhưng hắn cũng chẳng để tâm. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, trong lòng dâng lên vài phần mong đợi.
“Ngươi đã kiên định như thế, ta cũng rất vui. Hy vọng ngươi tu hành thật tốt, đến lần khảo hạch nội môn sau có thể tiến vào nội môn.”
“Ngoài ra, vào nội môn không phải là điểm cuối, ta mong một ngày nào đó có thể chứng kiến ngươi phá tan Ngọc Phủ, trở thành một kiếm tu Thiên Môn cảnh.”