Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Sau khi Liễu Dận đi, Chu Trì lại tiếp tục mài kiếm. Nhưng trong lúc mài kiếm, suy nghĩ của hắn lại quay về vấn đề vừa rồi.
Không xây dựng Ngọc Phủ, vậy thì khí cơ trong cơ thể sẽ không thể chuyển hóa thành kiếm khí sao?
Ở Đông Châu, đây vốn là nhận thức chung của kiếm tu.
Nhưng bên ngoài Đông Châu thì sao?
Những lời của Trương Tuyển, vẫn văng vẳng trong đầu hắn.
Trước đây, hắn chưa từng nghĩ nhiều, chỉ chăm chăm tu luyện theo lộ trình của tiền bối. Nhưng chưa bao giờ tự hỏi, liệu con đường đó có sai không, hoặc… liệu có cách nào tốt hơn chăng?
“Ngọc Phủ tích lũy đủ khí cơ mới có thể chuyển hóa thành kiếm khí…”
“Nếu tích lũy khí cơ trong khiếu huyệt thì sao?”
Chu Trì vừa mài kiếm, vừa dẫn khí cơ trong cơ thể không ngừng dồn về Thần Khuyết huyệt—vị trí sau này sẽ trở thành nơi xây dựng Ngọc Phủ. Hiện tại, Ngọc Phủ chưa thành, đa số tu sĩ đều bỏ qua huyệt vị này.
Nhưng Chu Trì lại muốn thử xem.
Nửa ngày sau, hắn đã tích đầy khiếu huyệt này.
Sau đó, hắn tiếp tục mài kiếm, đồng thời thử nghiệm chuyển hóa khí cơ trong Thần Khuyết huyệt thành kiếm khí.
Nếu thành công, có lẽ hắn sẽ trở thành kiếm tu đầu tiên ở Đông Châu, có thể sản sinh kiếm khí trước cả khi bước vào Ngọc Phủ cảnh.
Đối với các kiếm tu khác, điều này đồng nghĩa với việc, trước Ngọc Phủ cảnh, hắn sẽ là kiếm tu mạnh nhất.
Nhưng đối với Chu Trì, ý nghĩa của nó là:
Nếu không chỉ có Ngọc Phủ mới có thể sản sinh kiếm khí…
Lợi ích hắn đạt được từ phát hiện này, chắc chắn sẽ theo hắn suốt đời.
Một cơn gió thu thoảng qua, thổi một chiếc lá rụng bay vào lầu.
Trước mặt Chu Trì, trên sàn đọng lại ít nước, chiếc lá thu rơi xuống, phát ra một tiếng động nhẹ đến mức khó nhận ra.
Chu Trì đã mài kiếm bấy lâu, chợt dừng động tác trong tay, lấy một mảnh vải bên cạnh, lau sạch lớp gỉ sét còn sót lại trên thân kiếm Huyền Thảo.
Giờ đây, một thanh phi kiếm cuối cùng cũng trở về hình dạng vốn có.
Thân kiếm trắng như tuyết, tỏa ra hàn quang lạnh lẽo.
Hắn tùy ý nắm lấy chuôi kiếm, xoay cổ tay vẽ nên một đóa kiếm hoa, cảm giác trong tay có chút xa lạ. Tuy chưa thể hoàn toàn tâm ý tương thông với thanh Huyền Thảo này, nhưng tiến triển hiện tại cũng đã khiến Chu Trì vô cùng hài lòng.
Đợi đến khi khôi phục lại đến Ngọc Phủ Cảnh, thì thu phi kiếm vào trong Ngọc Phủ ngày đêm ôn dưỡng, dù là mối liên hệ giữa kiếm với hắn hay phẩm chất của kiếm, đều sẽ được nâng cao một cách đáng kể.
Lấy kiếm khí rèn luyện phi kiếm, chỉ cần đủ thời gian, một thanh phi kiếm tầm thường cũng có thể dần trở thành thần binh.
Buông chuôi kiếm ra, đặt lại Huyền Thảo ngang trên đầu gối, Chu Trì tiếp tục nội thị bản thân. Trước đó, hắn từng suy nghĩ liệu có thể chuyển hóa khí cơ thành kiếm khí trước khi đột phá Ngọc Phủ cảnh hay không. Nếu thực sự muốn làm vậy, vấn đề lớn nhất chính là khi chưa có Ngọc Phủ, phải tìm kiếm một vật thay thế.
Khi ấy, điều Chu Trì nghĩ đến là dùng khiếu huyệt làm vật thay thế.
Hắn dẫn động khí cơ tụ tại Thần Khuyết huyệt, rồi luôn thử chuyển hóa khí cơ thành kiếm khí.
Quá trình này dài đằng đẵng như việc mài kiếm, từ mùa hạ sang mùa thu, cuối cùng cũng đến lúc kiểm nghiệm thành quả.
Ý niệm khẽ động, Chu Trì "nhìn" về phía Thần Khuyết huyệt. Nơi đó lúc này tựa như một hồ nước nhỏ, bốn phía dòng nước không ngừng tụ về, mà chính giữa hồ nước, gợn sóng lăn tăn dần nổi lên.
Khi ý niệm của Chu Trì rơi xuống nơi ấy, những gợn sóng tản ra, dao động càng lúc càng lớn, mặt nước chẳng còn tĩnh lặng nữa, tựa như có một con hung thú nào đó đang dần thức tỉnh dưới mặt nước.
Thời gian dần trôi qua, từ trung tâm mặt nước, một thanh phi kiếm lao vút ra!
Toàn thân thanh phi kiếm ấy lưu quang lấp lánh, tỏa ra ánh sáng trắng như tuyết. Ngay khoảnh khắc xông lên khỏi mặt nước, nó lập tức hóa thành một luồng khí trắng, thoát ly khỏi nơi này.
Chu Trì mở mắt, lật bàn tay, một luồng khí trắng chầm chậm hiện ra nơi lòng bàn tay hắn.
Nhìn luồng khí ấy, Chu Trì híp mắt lại, mặc kệ nó va đập loạn trong lòng bàn tay mình, đến mức khiến năm ngón tay đều xuất hiện vài vết thương nhỏ.
Thấy cảnh này, trái lại hắn còn khẽ mỉm cười.
Dù trông có vẻ yếu ớt, nhưng thực tế, luồng khí trắng này đã khác với khí cơ thông thường, miễn cưỡng có thể xem như kiếm khí.
Mà điều đó cũng đồng nghĩa với việc suy đoán của hắn hoàn toàn chính xác.
Chuyển hóa khí cơ thành kiếm khí, không nhất thiết phải có Ngọc Phủ.
Xưa nay, kiếm tu Đông Châu đều kiến tạo Ngọc Phủ, sau đó chuyển hóa khí cơ thành kiếm khí trong Ngọc Phủ, rồi phát tán kiếm khí ra, lan tỏa khắp cơ thể.
Còn hiện tại, Chu Trì lại muốn đi ngược con đường ấy: trước khi xây dựng Ngọc Phủ, lấy khiếu huyệt toàn thân làm căn cơ, chuyển hóa khí cơ thành kiếm khí, rồi để kiếm khí chu du trong kinh mạch.
Chờ đến khi Ngọc Phủ hình thành, kiếm khí sẽ theo dòng chảy mà nhập vào Ngọc Phủ...
Thậm chí, khi đối địch, hắn có thể trực tiếp điều động kiếm khí từ khiếu huyệt gần nhất mà không cần vòng qua Ngọc Phủ, kiếm khí lập tức xuất hiện, đôi khi có thể khiến địch nhân bất ngờ, thậm chí còn có thể bảo toàn tính mạng.
Nói cách khác, trận chiến ở hoang miếu ngày ấy, nếu như hắn có thể điều động kiếm khí từ khiếu huyệt để đối địch, thì tuyệt đối sẽ không bị động như vậy.
Trong nhiều tình huống, hắn đều có thể giành lấy tiên cơ.
Tóm lại, theo nhận định của Chu Trì, nếu muốn thu hẹp khoảng cách tu hành giữa hắn và các tu sĩ Trung Châu, con đường của hắn không thể giống như trước.
Hắn nhất định phải có sự thay đổi, mới có thể không rơi vào thế bị động khi lần tới chạm mặt tu sĩ Trung Châu.
Trận chiến ở hoang miếu, dù là bố trí bẫy kiếm khí từ trước, hay sau đó để Trương Tuyển "thoát chết trong gang tấc", thoạt nhìn đều trong sự tính toán của hắn, nhưng vấn đề lớn nhất vẫn là trận chiến ấy quá mức gian nan.
Rõ ràng đã sắp đặt từ trước, đối phương lại khinh địch, cảnh giới tương đương, Chu Trì gần như nắm giữ đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa, vậy mà vẫn chật vật đến thế.
Căn nguyên vẫn nằm ở vấn đề tu hành.
Sớm muộn gì cũng phải đối mặt với Ngọc Kinh Sơn, vậy thì làm thế nào để trước khi giao đấu với tiên phủ Trung Châu, hắn có thể trở nên mạnh mẽ hơn, chính là điều Chu Trì cần quan tâm.
Có những việc, đã nên làm thì nhất định phải làm.
Cúi đầu nhặt chiếc lá thu trước mặt, Chu Trì khẽ cười: "Một chiếc lá rụng, trời vào thu rồi."
---
"Ứng sư đệ, dù rằng ngươi không thể vào nội môn, nhưng sau khi xuống núi, cũng đừng đi quá xa. Ta đã bẩm báo với sư tôn rồi, nếu không có gì bất trắc, chỉ cần nửa tháng, ngươi có thể trở lại. Dù không phải với thân phận đệ tử nội môn, nhưng có thể ở lại trong núi tóm lại vẫn là một chuyện tốt."
Đứng dưới gốc cây ở Lão Tùng Đài, Đường sư huynh vỗ vai Ứng Lân, cất lời an ủi.
Năm nay, kỳ khảo hạch nội môn quả thực khắc nghiệt hơn trước. Những năm qua, chỉ cần cảnh giới đạt yêu cầu, có thể cầm cự được một khắc thời gian dưới tay đệ tử nội môn của phong đó là có thể nhập nội môn.
Hơn nữa, các đệ tử mỗi phong cũng ngầm "nương tay" đôi chút.
Thế nhưng năm nay, không những người chấp khảo đổi thành đệ tử của phong khác, mà thời gian cũng từ một khắc kéo dài đến ba khắc.
Dưới sự khảo thí nghiêm ngặt chưa từng có này, không ít người vốn có thể vào nội môn những năm trước nay lại thất bại.
Còn về Ứng Lân, kỳ hạn một năm đã đến, song vẫn chưa thể đạt Phương Thốn Cảnh viên mãn.
Dựa vào thiên phú của gã, vốn không nên rơi vào tình trạng này, có lẽ là do chuyện trước đây đã khiến đạo tâm gã dao động.
Vương sư huynh cũng lên tiếng: "Ứng sư đệ, chỉ cần ngươi không từ bỏ, ắt sẽ có tiền đồ."
Ứng Lân cười khổ, đưa mắt nhìn về phía Lão Tùng Đài. Nhóm đệ tử khảo thí sau gã, đã có mười mấy người đạt viên mãn cảnh giới, trong đó bảy tám người đã nhập nội môn, hiện tại trên bồ đoàn chỉ còn ba đến năm chiếc trống không.
Vẫn còn một chiếc bồ đoàn cô độc nằm ở xa.
Thu hồi ánh nhìn, Ứng Lân cười khổ: "Vương sư huynh, Đường sư huynh, ta thực sự có thể lên núi lần nữa chứ?"
Câu hỏi này khiến hai người họ lúng túng. Vốn dĩ đó chỉ là lời an ủi theo lệ, thực tế trong lòng cả hai, cũng chưa từng dám chắc.
Vì một kẻ như Ứng Lân, ngay cả việc tìm sư trưởng trong núi cầu xin cũng chưa chắc có tác dụng, huống hồ dù có tác dụng, ai lại thật sự nguyện ý vì gã mà lãng phí tinh lực?
Thấy hai vị sư huynh không lập tức trả lời, Ứng Lân dù có ngu ngốc đến đâu cũng đoán được đáp án. Gã thu lại nụ cười chua chát, chắp tay nói:
"Tiểu sư đệ chúc hai vị sư huynh tu hành trong núi ngày càng tinh tiến, sớm ngày đắc đạo."
Hai người không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu mỉm cười.
Bọn họ đã vào nội môn, tiền đồ rộng mở, sớm đã không còn cùng đường với gã.
Ứng Lân hít sâu một hơi, chuẩn bị xoay người xuống núi.
Nhưng đúng lúc gã vừa quay đầu, một bóng người từ xa đi tới.
Người đó chính là Chu Trì, kẻ đã lâu không lộ mặt.
Ánh mắt Ứng Lân lập tức đỏ hoe, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Nghĩ đến trước đây vì muốn Chu Trì sớm xuống núi, gã đã dùng đủ mọi thủ đoạn, nhưng cuối cùng, những thủ đoạn ấy hao tốn hết, kết quả vẫn chưa biết Chu Trì có thể vào nội môn hay không, mà chính gã lại bị hắn nói trúng.
Gã phải xuống núi trước hắn!
Hơn nữa... Bình thường ngươi không hề rời Huyền Ý Phong, vậy mà hôm nay, đúng lúc ta phải xuống núi, ngươi lại xuất hiện? Không phải cố ý đến để chế giễu ta thì là gì?!
Trước đây ngươi và Mạnh Dần thay nhau mắng ta, giờ lại cố ý đến đây xem trò cười của ta sao?!
Nghĩ đến đây, lồng ngực gã như bị một tảng đá đè nặng, khiến gã khó mà thở nổi.
"Chu Trì, ngươi đừng đắc ý! Tuy ta xuống núi trước, nhưng ta sẽ đợi ngươi dưới chân núi, ngươi cũng không thể ở lại đây lâu đâu!"
Đôi mắt Ứng Lân đỏ rực, hung hăng nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Trì, tựa như một con mãnh thú đang chực chờ xé xác con mồi.
Nếu không phải còn chút lý trí sót lại, gã thậm chí đã xông lên liều mạng với Chu Trì rồi.
Chu Trì quay đầu nhìn kẻ trước kia luôn kiếm chuyện với mình. Hắn không biết đối phương đang nghĩ gì, về phần "đắc ý", hắn chỉ đến Lão Tùng Đài nhận đan dược mà thôi, nào có gì đáng đắc ý?
Chỉ là vẻ mặt bình thản của Chu Trì lại khiến Ứng Lân càng nghĩ rằng hắn đang đứng trên cao mà nhìn xuống mình, là kẻ thắng cuộc đang thưởng thức bộ dạng chật vật của gã.
Ngay khoảnh khắc ấy, tâm trạng đã sắp sụp đổ của Ứng Lân càng trở nên điên loạn.
"Chu Trì, ngươi chỉ là một tên phế vật! Ngươi vĩnh viễn không thể đạt đến Phương Thốn viên mãn, vĩnh viễn không thể vào nội môn! Kết cục cuối cùng của ngươi cũng sẽ giống ta mà thôi!"
Gã gào thét điên cuồng, âm thanh vang vọng cả Lão Tùng Đài, đánh thức vị sư thúc của Triều Vân Phong đang tọa thiền. Vị sư thúc ấy khẽ mở mắt, ánh nhìn có chút không hài lòng.
Việc đệ tử bị trục xuất xuống núi, ông đã thấy nhiều, chẳng còn cảm xúc gì đặc biệt, lúc này không vui, đơn thuần chỉ vì cảm thấy Ứng Lân quá ồn ào mà thôi, chứ chẳng phải vì đồng cảm.
"Ứng sư đệ, xuống núi đi."
Vương sư huynh cảm nhận được sự bất mãn của vị sư thúc kia, không muốn để Ứng Lân tiếp tục nán lại. Dù những chuyện trước đây đều do bọn họ xúi giục Ứng Lân đi làm, nhưng giờ bọn họ đã vào nội môn, chuyện quá khứ cũng nên khép lại.