Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Bên trong trúc lâu, Trần Bình đứng ở xa, cắm một nén hương đặc chế vào lư hương. Khi nén hương cháy hết, tức là ba khắc đã trôi qua.

Chu Trì và Tiết Vận, mỗi người đứng một bên trúc lâu.

Trúc lâu này có trận pháp bao phủ, dù là tu sĩ Ngọc Phủ cảnh cũng không thể phá hủy, đây là nơi Trọng Vân Sơn chuyên dùng để đệ tử tỷ thí.

“Chu sư đệ, cảnh giới ngươi còn thấp, cứ ra tay trước đi.”

Tiết Vận đứng chắp tay sau lưng. Khi khảo hạch đệ tử ngoại môn, không được sử dụng pháp khí, cũng không thể vận dụng công pháp nội môn, hoàn toàn dựa vào cảnh giới mà thôi.

Nhưng gã đã đạt đến Linh Đài viên mãn, tất nhiên trên nhiều phương diện đều mạnh hơn Chu Trì, cho dù bây giờ áp chế cảnh giới cũng vậy.

Gã thản nhiên nhìn Chu Trì, nghĩ rằng khoảng nửa khắc là có thể khiến vị tân đệ tử Huyền Ý phong thiên phú bình thường này bại trận.

Dù sao đi nữa, xét theo bất kỳ góc độ nào, gã đều là người đã chứng kiến phong cảnh rộng lớn hơn.

Nhưng nếu gã biết, Chu Trì trước mắt từng đứng ở vị trí cao hơn gã thì không biết sẽ có cảm nghĩ ra sao.

Nói xong một câu, thấy đối phương vẫn chưa động thủ, Tiết Vận lắc đầu, không khỏi cảm thấy Chu Trì đang muốn kéo dài thời gian. Nếu đã như vậy, gã liền không do dự nữa, cả người lập tức lao tới, để lại một luồng tàn ảnh tại chỗ, cuốn lên một trận cuồng phong, bổ nhào về phía Chu Trì.

Đồng thời, trong lòng bàn tay gã bộc phát ra một luồng khí cơ, mạnh mẽ phóng thẳng về phía Chu Trì.

Luồng khí cơ hùng hậu ấy đến rất nhanh, trong chớp mắt đã áp sát trước ngực Chu Trì, nhưng lại không thể đánh trúng hắn.

Chu Trì sớm đã cử động, vào khoảnh khắc Tiết Vận lao đến trước mặt, hắn nghiêng người tránh thoát một kích toàn lực của đối phương.

Tiết Vận mang theo khí cơ trượt đi vài bước, dừng lại thân hình, xoay người tung một chưởng, trong lòng bàn tay khí cơ vẫn cuồn cuộn. Không thể đánh bại Chu Trì ngay trong một chiêu khiến gã có chút không hài lòng, nhưng phản ứng của gã vẫn rất nhanh, một chiêu không trúng thì lập tức tiếp nối chiêu thứ hai.

Chỉ là trong mắt Chu Trì, thực ra Tiết Vận đã sơ hở trăm chỗ. Khi nãy lúc trượt đi, nếu hắn muốn, hoàn toàn có thể lập tức kết thúc trận chiến này.

Nhưng hắn không muốn làm vậy.

Trước đó có thể mắng thẳng Ứng Lân trước mặt mọi người, có thể “sớm” đạt đến Phương Thốn cảnh viên mãn trước ba tháng.

Những chuyện đó vẫn nằm trong phạm vi hợp lý.

Nhưng nếu bây giờ một kích đánh bại đệ tử nội môn Thương Diệp phong này, vậy chắc chắn sẽ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Mà trước khi nhìn thấy Huyền Ý Kinh, xác nhận suy đoán của bản thân là chính xác, hắn không muốn làm điều gì quá mức kinh động thế gian.

Từng đòn tấn công của Tiết Vận đều đầy tự tin, nhưng kết quả lại là Chu Trì cứ "lảo đảo nghiêng ngả" mà tránh thoát hết lần này đến lần khác.

Cảnh tượng này lọt vào mắt Trần Bình, khiến ông vô cùng hài lòng.

Xem ra những lời mình nói với Chu Trì trước đó, hắn đã hiểu.

Nếu chỉ cần kiên trì ba khắc thì không cần suy nghĩ làm sao để đối đầu với đối phương, chỉ cần tránh thoát các đòn tấn công, cố gắng chịu đựng đến cùng là đủ.

Đây là cách đơn giản nhất, cũng là cách khôn khéo nhất.

Và với Chu Trì bây giờ, đây tuyệt đối là cách tốt nhất.

“Chu sư đệ, đã muốn làm kiếm tu, cứ mãi né tránh như vậy, chẳng lẽ không sợ kiếm tâm nhiễm bụi sao?”

Một khắc trôi qua, vẫn không thể đánh trúng Chu Trì khiến Tiết Vận có chút không vui, rõ ràng gã đã rất nghiêm túc, nhưng mỗi lần ra chiêu đều chỉ suýt nữa là có thể đánh trúng.

Gã thậm chí hoài nghi, những ngày qua, Chu Trì ở Huyền Ý phong chẳng học được gì ngoài bộ pháp, bằng không, sao có thể né hết tất cả đòn tấn công của gã?

Chu Trì nghe Tiết Vận nói vậy nhưng không để trong lòng. Những thủ đoạn kiểu trẻ con này, muốn dùng lời nói để kích động kẻ địch, có lúc rất hữu dụng, nhưng với hắn, thì không.

Kiếm tâm của hắn, từ lâu đã được tôi luyện đến vô cùng kiên định, không phải ai nói gì cũng có thể lung lay.

Thấy Chu Trì không chút dao động, sắc mặt Tiết Vận thoáng thay đổi. Dù gã ra chiêu không ngừng, nhưng đánh không trúng, cũng khiến gã vô cùng bực bội.

Nhưng bực bội thì cũng chẳng có cách nào.

Một khắc sau đó, gã thử rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể khiến khí cơ của mình chạm vào Chu Trì, gần nhất cũng chỉ có thể xé rách một góc vạt áo của đối phương.

Nhìn vạt áo đang phất phơ của Chu Trì, Tiết Vận trầm ngâm một chút, bắt đầu dùng khí cơ tạo ra một tấm lồng giam xung quanh.

Sau đó, gã dần dần thu nhỏ tấm lồng giam ấy lại, cho đến khi muốn nhốt chặt Chu Trì bên trong, không thể động đậy.

Đến lúc đó, xem ngươi còn né kiểu gì?

Tiết Vận nhìn Chu Trì, thầm nghĩ.