Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Bạch Ưng lập tức thay đổi thái độ, nói: "Tiểu Kỳ, tối nay đi xem phim cùng nhau không?"
Tần Kỳ giận dữ nói: "Ngươi ngay cả bà đây cũng dám trêu, chán sống rồi à?"
Lão ngoan đồng Bạch Ưng co giò bỏ chạy.
Lâm Ân bất đắc dĩ nói: "Lão Bạch dù sao cũng là trưởng bối, nàng có thể nói chuyện khách sáo một chút được không."
"Được thôi, để vợ ngươi đi xem phim với lão ấy đi."
"Gặp lần nào đánh lần đó."
"..."
Hết một ngày.
Sở Hạo chuyên tâm huấn luyện Tam Hạng Chú.
Lâm Ân đi vào phòng huấn luyện, hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
Sở Hạo: "Không tệ."
Lâm Ân nói: "Tam Hạng Chú là nền tảng nhập môn, nhưng cũng là năng lực chúng ta dùng nhiều nhất, luyện đến cực hạn sẽ có hiệu quả không ngờ."
Sở Hạo gật đầu.
Lâm Ân nói: "Tối nay có một nhiệm vụ, cần ngươi đi một chuyến."
Sở Hạo nói: "Nhiệm vụ gì?"
Lâm Ân nói: "Ở một hộp đêm có vụ án mạng, ngươi qua đó xem thử, dùng Linh Thị quan sát xem có phải do Quỷ Thú gây ra không."
Nhiệm vụ rất đơn giản.
Hệ thống cũng không hiện ra lựa chọn, chứng tỏ mọi chuyện vẫn an toàn trong tầm kiểm soát.
Sở Hạo gật đầu.
"Đến nơi sẽ có đồng nghiệp liên lạc với ngươi, mật hiệu là 【 Hoàng Thiên đã chết 】, ngươi đáp 【 Tình Thiên đương lực 】."
"Mật hiệu trẻ trâu thật."
Lâm Ân lúng túng.
Trẻ trâu sao? Là ta nghĩ ra đó.
Buổi tối.
Sở Hạo đến gần khu hộp đêm.
Cuộc sống về đêm ở đây vô cùng phong phú, cả một con phố đều là những nữ nhân trang điểm đậm, ăn mặc hở hang, và những gã đàn ông say khướt.
Một người đàn ông mặc áo khoác, trông có vẻ nhanh nhẹn đi tới, hỏi: "Ngươi là Sở Hạo?"
"Phải."
Người đàn ông thấp giọng nói: 【 Hoàng Thiên đáng chết 】
Sở Hạo lúng túng đọc ra mật hiệu.
【 Tình Thiên đương lực 】
"Chào ngươi, ta là Trần Viễn, người phụ trách vụ án này. Ngươi đến đây là giúp ta một việc lớn rồi."
"Ta cũng không biết có giúp được gì không."
Trần Viễn nói: "Đi theo ta, vừa đi vừa nói."
"Tình hình là thế này, một nữ phục vụ trong quán đã đập vỡ chai rượu, rồi ăn mảnh thuỷ tinh đó mà chết."
"Tại hiện trường, chúng tôi không tìm thấy bất kỳ dấu vết mưu sát nào, hơn nữa nữ tử này cũng không có tiền sử bệnh tâm thần."
Sở Hạo gật đầu.
Hai người đi vào một sàn nhảy, tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
"Thưa quý khách, mức tiêu thụ tối thiểu ở đây là 888, ngài chọn gói nào ạ?"
Một cô nàng tai thỏ đi tới.
Mẹ nó, đắt thật.
Lúc này, một người đàn ông trông như quản lý đi tới, nói: "Bàn này cứ lên chai Black Ace vàng, tính cho tôi."
Cô nàng tai thỏ lập tức kinh ngạc.
Một chai Black Ace vàng đâu có rẻ, lại còn được đích thân ông chủ mời, hai người này có lai lịch gì?
"Vâng thưa ông chủ."
Người đàn ông nói: "Tôi là Phùng Phi, cứ gọi tôi là Tiểu Phi là được, Trần đội, vị này là?"
"Sở Hạo."
Trần Viễn thản nhiên nói: "Chuyện của tổ chức, bớt hỏi lại."
"Xin lỗi."
Phùng Phi, là ông chủ của hơn chục hộp đêm, trẻ tuổi tài cao, nhưng lại không dám lên mặt trước Trần Viễn.
"Phùng lão bản, dẫn chúng tôi đi xem hiện trường."
"Hiểu rồi."
Rượu đã được mang lên, nhưng không ai uống.
Nhiều cô gái xung quanh đều nhìn chằm chằm hai vị khách sộp này, nhưng có Phùng Phi ở đây, không ai dám tiến lên làm phiền.
Đây chính là địa vị xã hội.
Một phòng bao riêng.
Phùng Phi nói: "Chính là ở đây, người chết là một nữ phục vụ trong quán chúng tôi, vốn dĩ vẫn bình thường, đột nhiên lại đập vỡ chai rượu, ăn hết mảnh thuỷ tinh, kéo thế nào cũng không được."
"Lúc đưa đến bệnh viện thì người đã chết rồi."
Phùng Phi lòng còn sợ hãi.
Chuyện quỷ dị như vậy xảy ra trong quán của hắn, làm hắn tối đến không ngủ được.
Trần Viễn nhìn về phía Sở Hạo, ánh mắt đầy mong đợi.
Sở Hạo mở Linh Thị.
Lập tức, hắn nhìn thấy trong phòng bao có một luồng khí tức xám mờ nhàn nhạt.
Quả nhiên có vấn đề.
Sở Hạo men theo luồng khí tức này, có thể thấy nó nối ra bên ngoài.
Quỷ Thú hại người vẫn còn ở đây sao?
Sở Hạo nói: "Trần đội, xem ra suy đoán của chúng ta là đúng."
Trần Viễn lập tức hưng phấn.
"Cái, suy đoán gì?"
Phùng Phi căng thẳng hỏi.
"Ngươi chắc chắn, tất cả chuyện này, thật sự không liên quan đến ngươi?" Sở Hạo nói.
Phùng Phi méo mặt nói: "Tôi không dám đâu."
Sở Hạo không nói gì thêm, hắn đẩy cửa phòng bao đi ra ngoài, đuổi theo luồng khí tức xám mờ kia, một mạch đi đến nhà vệ sinh trên lầu hai.
Nhà vệ sinh nữ.
"A!"
Lúc này, bên trong nhà vệ sinh nữ truyền đến một tiếng hét thất thanh.
Sắc mặt Trần Viễn đại biến, không nói hai lời liền muốn xông vào.
Sở Hạo định ngăn lại nhưng đã không kịp.
Hắn cũng xông vào theo.
Một người phụ nữ trang điểm loè loẹt, đang đứng trước gương ở bồn rửa tay, tấm gương đã bị cô ta đập vỡ.
Lúc này, nàng ta đang dùng mảnh gương rạch mặt mình.
Cảnh tượng khủng bố này, doạ sợ hai người vừa xông vào.
Trần Viễn nhào tới đè nàng ta lại.
"Cô làm gì vậy!?"
Người phụ nữ điên cuồng giãy giụa, không chịu buông mảnh gương, máu tươi chảy ra đầm đìa.
Phùng Phi vừa vào tới, đã bị cảnh này doạ sợ.
Sở Hạo ấn tay lên lưng người phụ nữ.
Vũ Trang xung kích!
"Bụp."
Đặc tính nguyền rủa trên người phụ nữ lập tức bị Vũ Trang xung kích đánh tan, nàng ta hét lên một tiếng thảm thiết đến xé lòng.
Đột nhiên.
Người phụ nữ cúi gập người nôn khan dữ dội.
Trong miệng vậy mà lại nôn ra từng chiếc răng người.
Cảnh này làm Trần Viễn và Phùng Phi kinh ngạc đến ngây người.
Răng!
Chứng tỏ người phụ nữ này đã bị hạ nguyền rủa.
Hung thủ thật sự không có ở đây.
Sở Hạo nói: "Không sao rồi."
Trần Viễn lau mồ hôi trên trán, quay đầu hỏi: "Sở tiểu ca, đây là chuyện gì?"
Hệ thống thông báo:
Lựa chọn một: 【 Rời khỏi hộp đêm, nhận được Chú Ấn sơ giai 】
Lựa chọn hai: 【 Rời khỏi hộp đêm mười phút, quay lại hiện trường, nhận được Thể Phách +1 】
Rời khỏi hộp đêm ngược lại sẽ có nguy hiểm.
Điều này cho thấy hung thủ chắc chắn vẫn đang ẩn náu ở đâu đó.
Đợi mười phút nữa quay lại, có phải là có thể bắt được hung thủ không?
Sở Hạo nói: "Trần đội, chúng ta đi thôi."
"Nhưng mà!"
Sở Hạo ra hiệu cho hắn bằng ánh mắt.
Trần Viễn lập tức hiểu ý, gọi điện thoại cho bệnh viện rồi rời đi.
Hai người đến nhanh, đi cũng nhanh.
Phùng Phi thì mặt mày ngơ ngác.
Rời khỏi hộp đêm.
Trần Viễn không nhịn được hỏi: "Tại sao chúng ta phải rời khỏi hiện trường?"
Từ đầu đến cuối, Trần Viễn hoàn toàn không nhìn thấu cách phá án của Sở Hạo, tình huống này không phải nên thu thập tình báo sao?
Sở Hạo nói: "Chúng ta không vội, có người còn vội hơn chúng ta."
Trần Viễn quả là cán bộ lâu năm, mắt gã sáng lên nói: "Ý của ngươi là, hung thủ có khả năng sẽ quay lại hiện trường?"
"Không chắc, ta đoán bừa thôi."
Trần Viễn: "..."
Trần Viễn đã sớm nghe nói có một bộ phận rất đặc biệt, người bên trong đều vô cùng lợi hại, chuyên chọn những vụ án mà người thường không giải quyết được.
Nhưng chính gã lại chưa bao giờ được gặp.
Khoảng mười phút sau.
Sở Hạo nói: "Đi, quay lại."
Bọn họ lại vào hộp đêm, đi về phía nhà vệ sinh nữ lúc nãy.
Vừa hay, ở chỗ rẽ, một người đàn ông từ phía trước đi ra.
Hắn đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang.
Nhìn thấy Sở Hạo và Trần Viễn vậy mà lại quay về, hắn không khỏi sững sờ, lặng lẽ cúi đầu xuống.
Trần Viễn phản ứng cực nhanh, tay sờ đến vũ khí bên hông, hét lớn: "Đứng im, ôm đầu ngồi xuống."
Người đàn ông đẩy Trần Viễn ra, xông ra ngoài.
Nhưng đúng vào thời khắc mấu chốt này.
Sở Hạo duỗi một chân ra.
Gã đàn ông lập tức bị ngáng chân ngã sấp mặt, một cú ngã cắm đầu như chó ăn phải bả.
Trần Viễn vừa mừng vừa sợ, nhanh chóng tiến lên còng tay lại, giật khẩu trang và mũ lưỡi trai của gã đàn ông xuống, lạnh lùng nói: "Công thự phá án, ngươi đã bị bắt."
"Các người bắt nhầm người rồi, tôi có làm gì đâu."
"Còn nguỵ biện?"
Trần Viễn tát một cái vào đầu gã.
Lúc này, Phùng Phi đi tới, kinh hô: "Trần đội, đây là tình huống gì? Phùng Thiên, sao mày lại ở đây?"
"Anh, cứu em, bọn họ đánh em, mau gọi người của anh đến dạy dỗ bọn họ."
"Ngươi và hắn có quan hệ gì?"
"Nó là em họ của tôi."
Sở Hạo nói: "Em họ của ngươi giết người, chuyện này ngươi tham gia vào bao nhiêu?"
Phùng Phi sợ hết hồn.
"Tôi không tham gia, tôi không biết gì hết."
"Tốt nhất là như vậy."
Sở Hạo dùng 【Linh Thị】 nhìn, thấy trong túi của Phùng Thiên có khí tức nguyền rủa, hắn đi tới, lôi ra một lọ thuốc.
"Phùng Thiên, đây là cái gì?" Sở Hạo hỏi.
"Tôi không biết."
Sở Hạo cười nói: "Không sao, theo hình pháp, cả đời sau của ngươi phải ở trong tù rồi... Đúng rồi, không phải nhà tù giam người thường, mà là dành cho loại người như các ngươi, nghe nói tù nhân bên trong, cô đơn lắm."
Phùng Thiên sợ đến phát điên.
"Hu hu, tôi sai rồi, tôi chỉ là người thường, đừng nhốt tôi ở nơi đó."
Đồng nghiệp của Trần Viễn đã đến, trực tiếp áp giải người đi.
Trần Viễn hưng phấn nói: "Sở tiểu ca, ngươi thật sự quá lợi hại."
Một vụ án mạng quỷ dị, cứ như vậy mà được giải quyết nhẹ nhàng, trong sự nghiệp của Trần Viễn, đây là trải nghiệm chưa từng có.
Sảng khoái!