Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hạ Tĩnh Thạch im lặng nhìn nàng: "Nếu ta vẫn khước từ thì sao?"
Nhất Tiếu nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt trong như suối dường như xoáy sâu vào tận đáy lòng hắn: "Nếu Điện hạ vẫn khước từ, ta sẽ quay về Bình Lăng, chúng ta từ đây đôi ngả, vĩnh viễn không gặp lại. Ta sẽ gả cho một nam tử yêu thương ta, cũng sẽ gắng sức yêu hắn, rồi sinh cho hắn một đàn con. Nhiều năm sau, có lẽ ta sẽ vô tình kể cho hắn nghe về người Ta sẽ nói với hắn, người là một sai lầm ta vấp phải khi còn trẻ người non dạ, là một trò cười trong cuộc đời ta. Ta cũng sẽ quên người, không bao giờ nhận ra người nữa... Điện hạ, đây có phải là câu trả lời người muốn nghe không?"
Nhất Tiếu mỗi lần thốt ra một câu, tim Hạ Tĩnh Thạch lại nện mạnh một nhịp. Trong cơn hoảng hốt, hắn vẫn nghe thấy mình bình tĩnh đáp: "Không sai, chính là như vậy."
Như vậy là tốt rồi.
Đúng vậy, như vậy là tốt nhất. Điều mình muốn, chẳng phải là như vậy sao?
Trái với dự liệu của hắn, Nhất Tiếu không hề nổi giận, cũng bình thản như hắn mà đáp: "Vậy thì tốt, ta thu dọn đồ đạc rời đi. Cây cung bạc đó là Điện hạ tặng ta, hôm nay trả lại cho người."
Hạ Tĩnh Thạch nghiến chặt răng, gắng sức đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, gượng gạo nhếch mép: "Ngươi, không ở lại thêm vài ngày sao?"
Nhất Tiếu chẳng hề quay đầu, đi thẳng vào nội thất: "Ở lại thêm vài ngày, có thể khiến Điện hạ thay đổi quyết định sao?"
Hắn lặng thinh.
Hành trang của Nhất Tiếu vô cùng đơn giản, chỉ là một cái tay nải nhỏ. Lúc đi ngang qua người hắn, Nhất Tiếu khựng lại một chút, cất giọng hỏi như một tiếng thở dài: "Điện hạ, có thể cho Nhất Tiếu biết, trong bốn năm qua, người đã từng có dù chỉ một chút... nhớ đến ta không?"
Trong đầu Hạ Tĩnh Thạch ong lên một tiếng. Hắn cắn chặt đầu lưỡi cố nén, nhưng cuối cùng vẫn không sao địch lại được cơn sóng lòng cuộn trào, đành buông xuôi đáp: "Tuyết Ảnh lần đầu đến Lộc Thành, nếu ngươi không có việc gấp, hãy thay bản vương bầu bạn với nàng vài ngày đi!" Nói xong, chính hắn cũng cảm thấy quá gượng ép, liền cúi đầu không dám nhìn Nhất Tiếu nữa, vội vàng bước ra ngoài.
Nhất Tiếu ngồi xuống bên cạnh Tuyết Ảnh, có phần lo lắng lay nàng: "Cứ nằm sấp thế này lâu không thấy tức ngực sao?"
"Ngươi thật sự là nhắm trúng hắn rồi sao?" Tuyết Ảnh không hề động đậy, vẫn bất chấp hình tượng mà nằm thoi thóp trên giường. Kể từ khi nhận được thư hồi âm của cha, nàng đã duy trì tư thế này gần một canh giờ.
Dù có chậm chạp đến đâu cũng sẽ nhận ra, Hạ Tĩnh Thạch hoàn toàn không có ý định để Nhất Tiếu thay hắn tiếp đãi. Hắn bề ngoài thì bảo Ninh Phi và Tiêu Vị Nhiên đưa nàng đi chơi khắp nơi, nhưng thực chất là ngấm ngầm cách ly nàng và Nhất Tiếu. Thư hồi âm của cha càng khiến nàng thêm nản lòng, Hạ Tĩnh Thạch vậy mà lại thật sự là bạn vong niên của cha. Nếu cuối cùng Nhất Tiếu gả cho Hạ Tĩnh Thạch, nàng chẳng phải sẽ phải gọi Nhất Tiếu là thím sao...
Đáng ghét, nàng mới không muốn tự dưng bị hạ thấp đi một vai vế, cho nên...
"Nhất Tiếu, chúng ta về Bình Lăng đi. Thật ra Lộ công tử là người rất tốt, nhà lại có tiền, nếu..." Nàng đột ngột im bặt khi thấy người vừa rẽ vào sảnh chính, trong một thoáng đã chuyển sang kích động: "Sao lại là ngươi!"
Mặt Ninh Phi cũng xanh mét, gầm lên còn nhanh hơn: "Ta cũng có muốn đâu!"
"Không muốn cái gì?" Một người phía sau cất tiếng hỏi.
Ninh Phi cứng đờ người, chỉ mải cãi nhau với Tuyết Ảnh mà quên bẵng người sau lưng: "Không có gì ạ. Điện hạ, ta đưa Lăng cô nương đi đây." Hắn vừa nói vừa sải bước đến trước giường, thô bạo xách Tuyết Ảnh lên: "Đi thôi, hôm nay dẫn ngươi đi dạo phố!"
Tuyết Ảnh còn chưa kịp giãy giụa đã bị hắn lôi đi mất.
Tiễn mắt dõi theo bóng lưng Ninh Phi khuất sau góc rẽ, Nhất Tiếu ngoảnh đầu nhìn sang Hạ Tĩnh Thạch: "Hôm trước du hồ, hôm qua lễ Phật, hôm nay lại dạo phố. Điện hạ, Lộc Thành này dù lớn đến mấy, rồi cũng có ngày bị chúng ta đi cho mòn gót, tới lúc đó, người sẽ dùng cớ gì để giữ Nhất Tiếu lại?"
Hạ Tĩnh Thạch lại không đáp lời nàng, chỉ hỏi ngược lại: "Bình Lăng... thật sự có người đang chờ ngươi sao?"
Nhất Tiếu cười khẩy một tiếng: "Điện hạ đang quan tâm Nhất Tiếu à?"
Hạ Tĩnh Thạch chỉ cúi đầu, ánh mắt rơi trên đôi chân trần của nàng trên tấm thảm nỉ màu đen: "Ngươi thật sự đã thay đổi rất nhiều."
Hai người đối đáp qua lại, nhưng chẳng ai trả lời câu hỏi của đối phương.
Ánh nhìn của hắn khiến Nhất Tiếu thoáng mất tự nhiên, nàng vội thu chân lên giường xếp, dùng vạt váy che đi, rồi gượng gạo vươn vai: "Chẳng lẽ điện hạ không thích một Nhất Tiếu của hiện tại?"
"Không thích." Hạ Tĩnh Thạch dời mắt đi, thản nhiên đáp: "Bản vương thích một Nhất Tiếu thẳng thắn, thuần khiết của năm đó hơn."
Nàng đột nhiên phá lên cười: "Người khiến ta thay đổi, chính là Điện hạ đó. Chẳng lẽ, Điện hạ đang hối hận về mũi tên năm xưa?"