Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nụ cười tự mãn trên môi Phượng Tùy Ca chợt đông cứng lại. Hắn phẫn nộ ngoảnh mặt đi, vừa đúng lúc nhìn thấy Vân Ế dẫn theo hai hộ vệ đang khiêng một chiếc thùng gỗ tiến vào. Hắn nén cơn giận, ngả người dựa vào lưng ghế: "Nếu Phó đô úy vẫn chưa nghĩ ra nên mở lời thế nào, vậy hãy thưởng thức món khai vị này trước đi."

"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh." Nhất Tiếu khẽ mím đôi môi đã khô nứt, rồi dứt khoát buông lỏng thân thể, mặc cho bản thân bị treo lơ lửng trên vách tường.

Ngọn roi trong tay Vân Ế tựa như một con rắn độc, vun vút xé gió rồi hung hãn quật mạnh xuống. Nhất Tiếu chỉ cảm nhận được cơn đau thấu tận tâm can. Cơn đau buốt vừa lắng xuống, vết thương đã lập tức nóng rát tựa như bị lửa thiêu. Cảm giác đau đớn tột cùng này kích thích tâm trí vốn đã mơ hồ của nàng, khiến nàng trong thoáng chốc quay trở về cái ngày phải chịu đựng mấy chục quân côn.

Bên tai nàng dường như vang vọng lại lời nói của hắn: "Yêu hay không yêu, đều là chuyện của ngươi, liên quan gì đến bổn vương?"

Phải chi ngày ấy nàng đủ tỉnh táo, thì đã nên dứt khoát đoạn tuyệt tình cảm này.

Một tiếng cười trầm khàn bỗng bật ra từ cuống họng Nhất Tiếu, khiến tất cả mọi người trong phòng giam đều sững sờ, ngay cả Phượng Tùy Ca cũng phải giật mình bật dậy.

Nhất Tiếu bất chợt ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt hung tợn phóng thẳng về phía Vân Ế đang biến sắc: "Tiện nhân, chủ tử nhà ngươi đêm qua hành hạ ngươi dữ quá à, đến nỗi một chút sức lực cũng không còn!"

Sắc mặt Vân Ế tức thì trở nên cực kỳ khó coi, nàng ta ra tay tàn độc hơn gấp bội. Roi thứ hai hung hãn quất xuống, tạo nên một tiếng "phập" lạnh người, không chỉ khiến máu tươi bắn tung tóe mà còn làm da thịt nứt toác. Nhất Tiếu toàn thân run lên bần bật, đến độ không thể thốt nên lời, nhưng khóe môi vẫn nhếch lên một nụ cười: "Thế này mới ra dáng chứ."

Hay là cứ để mọi chuyện kết thúc tại đây đi. Chỉ là nàng không biết, liệu cái chết có thật sự đem đến một hồi kết cho tất cả những chuyện này hay không.

"Dừng tay!" Phượng Tùy Ca gầm lên với Vân Ế, rồi sải bước nhanh đến trước mặt Nhất Tiếu, nhìn nàng với ánh mắt không thể tin nổi. Hắn dám thề rằng, bản thân vừa nhìn thấy một tia thanh thản lóe lên trong đôi mắt của Phó Nhất Tiếu.

Nàng đang cố tình chọc giận Vân Ế.

Nàng, vốn dĩ là đang cầu chết.

Vân Ế đánh rơi ngọn roi, lặng lẽ lui ra phía sau hắn, bàn tay cũng đang khẽ run lên.

Phượng Tùy Ca chỉ khẽ phất tay, toàn bộ người trong phòng giam lập tức lui ra ngoài như thủy triều rút. Hắn híp mắt lại, phóng ra một ánh nhìn sắc bén tựa như muốn xuyên thấu tận sâu trong linh hồn nàng: "Ngươi thà chết cũng không chịu nói. Hắn rốt cuộc đã cho ngươi lợi lộc gì, khiến ngươi phải chết mê chết mệt như vậy?"

Đầu óc Nhất Tiếu thoáng chốc trống rỗng, nhưng vẫn cắn chặt môi, gắng sức mở to mắt nhìn hắn: "Ở bên cạnh hắn, không cần lo lắng ngày nào đó mình đi sai bước nào liền bị sung làm quân kỹ..."

Nhìn nữ tử ngày xưa kiêu hãnh như mãnh thú, dù phải chịu độc hình tàn khốc vẫn ung dung đến thế, đáy lòng Phượng Tùy Ca bất giác dâng lên một tia khâm phục. Nhưng khi nghe lời nàng, cơn giận vẫn không sao nén nổi: "Nếu ngươi muốn chết, hôm nay ta sẽ thành toàn cho ngươi!"

Nhất Tiếu chỉ khẽ cười một tiếng, rồi không thể gắng gượng thêm, lịm dần vào bóng tối.

Túc Sa quốc.

Một tấm rèm ngăn cách phòng ngủ bên trong. Nhất Tiếu đã được thay một bộ y phục trắng tinh, an tĩnh nằm trên giường, mái tóc đen như lụa xõa tung trên chiếc gối thêu, đôi môi khẽ mím, vẻ mặt mơ màng như ngủ như tỉnh.

Một thiếu nữ bưng khay bước vào, đặt bát thuốc lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, rồi quay đầu nhìn người trên giường. Lúc nàng được đưa tới, không chỉ bị thương nặng vì roi đòn mà còn sốt cao. Nghe nói nàng chỉ là một tù binh, nhưng tù binh sao lại được đưa đến nơi này?

Cảm nhận được ánh nhìn của nàng ta, Nhất Tiếu từ từ mở mắt, khẽ cử động, chỉ cảm thấy toàn thân không chỗ nào không đau nhức, bất giác thở dài một hơi: "Ta còn chưa chết sao?"

"Chưa." thiếu nữ khẽ cười, ngồi xuống bên bàn: "Chỉ thiếu một chút nữa, lại được cứu sống rồi."

Nhất Tiếu khẽ nhúc nhích, quan sát nàng ta, mày liễu mắt phượng, mũi dọc dừa môi anh đào, giữa trán điểm một đóa hoa điền bằng vàng, nhưng lại khoác trên người y phục bình thường: "Ngươi là ai?"

Thiếu nữ không đáp mà hỏi ngược lại: "Ngươi đoán xem ta là ai." Nhất Tiếu nhíu mày, dời tầm mắt đi.

Trên cửa sổ treo tấm lụa trắng mỏng, trên tường trang trí những bức tranh thủy mặc tung hoành, những cây trúc mực thoát tục, không khí thoảng mùi hương tao nhã. Căn phòng nhỏ cửa sổ sáng sủa, bàn ghế sạch sẽ, trông vô cùng thoáng đãng.

"Trong những phòng giam ta từng thấy, phòng này là ra dáng nhất." Nhất Tiếu cố gắng chống khuỷu tay ngồi dậy, xem xét bản thân. Hai vết thương đều đã được băng bó vô cùng cẩn thận, tuy vẫn còn đau, nhưng lại có cảm giác mát lạnh. Có thể thấy thuốc trị thương vô cùng quý giá. Có lẽ vì suy yếu, có lẽ vì ngủ quá lâu, tứ chi không còn chút sức lực nào.