Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ninh Phi rúng động, bất ngờ đẩy mạnh nàng ra. Nàng loạng choạng ngã xuống ghế quý phi, rồi cứ thế nằm nghiêng, nheo mắt nhìn hắn: "Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn thô lỗ như vậy." Ninh Phi nghiến răng nhìn nàng: "Thật không thể tin nổi, ngươi sao lại sa đọa đến mức này!"
Nàng mỉm cười nghịch một lọn tóc: "Đời người ngắn ngủi, nếu không kịp thời hưởng lạc, e rằng thật sự có hôm nay mà không có ngày mai... Phải rồi, ta hỏi ngươi, Điện hạ có từng nhớ đến ta không? Nếu có, ngươi gọi ngài ấy đến đây gặp ta, nể tình xưa nghĩa cũ, ta không lấy tiền qua đêm của ngài ấy..."
Hít sâu mấy hơi, hơi thở hỗn loạn của Ninh Phi rốt cuộc cũng ổn định. Hắn nhìn nàng thật sâu, không thốt một lời, quay người bước ra ngoài. Ngay khoảnh khắc hắn kéo cửa, nàng gọi khẽ một tiếng: "Ninh Phi". Hắn khựng lại, nàng hạ giọng cười hỏi: "Ngươi... thật sự không cần ta sao?"
Cánh cửa khép sầm. Hắn đập cửa bỏ đi. Sau lưng là tiếng cười ngạo nghễ của nàng.
Bước nhanh về đại sảnh, hắn quát lui đám ca múa, truyền lệnh cho Phong Tử Nguyên: "Đi mời Các chủ Hoa Gian Các đến đây cho ta!" Thấy thần sắc hắn khác thường, Phong Tử Nguyên không dám hỏi, vội vã thi hành.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên lật đật theo sau Phong Tử Nguyên vào Hoa sảnh. Chưa đợi gã đứng vững, Ninh Phi đã hỏi thẳng: "Ta muốn chuộc thân cho Thanh Diễm, ngươi ra giá đi!"
Xung quanh vang lên những tiếng hít hà kinh ngạc, song chẳng ai dám lên tiếng. Nam tử kia bàng hoàng đáp: "Thưa đại nhân, Thanh Diễm là tự nguyện vào Các, những năm qua chưa từng ký bất kỳ văn tự nào, nếu đại nhân..."
Lời còn chưa dứt, Ninh Phi đã giậm chân kêu: "Không ổn". Khi mọi người còn ngơ ngác chưa hiểu, thân hình hắn đã lao khỏi Hoa sảnh. Chẳng mấy chốc lại quay về, ngồi xuống chỗ cũ với vẻ mặt bừng bừng tức giận.
Sau một hồi tĩnh lặng, Ninh Phi mỉm cười, đưa mắt nhìn quanh: "Sao các ngươi lại im lặng như vậy, một bữa tiệc mà không náo nhiệt thì còn gọi gì là tiệc?"
Ngẩn người giây lát, mọi người mới từ trạng thái cứng đờ trở lại rộn ràng.
Cơn thịnh nộ bộc phát rồi bị ghìm xuống đột ngột khiến từng người có mặt ở đây đều vô cùng nghi hoặc, nhưng chẳng tiện tra hỏi.
Ninh Phi gọi mỹ nhân khi nãy hắn ôm trong lòng trở lại bên cạnh, sắc mặt như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ thỉnh thoảng một tia cảm xúc vụt lóe nơi đáy mắt.
Tựa như lúc biến mất, nàng đột ngột hiện ra trước mắt hắn, rồi lập tức tan vào hư không. Chỉ hương thơm phảng phất còn vương trên vạt áo nơi nàng khẽ chạm vẫn nhắc hắn rằng đây tuyệt không phải mộng.
Phải lập tức báo cho Điện hạ.
Hắn thật sự không thể hình dung khi hay tin này Điện hạ sẽ phản ứng ra sao.
Phó Nhất Tiếu khoác áo sa tuyết vân bạc lấp lánh, mái tóc đen búi lỏng, cài một cây trâm lưu ly xanh biếc, chân trần đứng trước cửa sổ, tĩnh lặng như tiên nữ.
Một nữ tử đẩy cửa bước vào. Vừa ngẩng đầu thấy người đứng trước cửa sổ, nàng giật mình run rẩy, đưa tay che ngực trách: "Sao ở trong phòng mà không thắp đèn, tối om thế này, ta còn tưởng ngươi lại đi chơi hoang rồi." Vừa nói, nàng vừa châm lửa thắp lần lượt từng cây nến. Dưới ánh nến bập bùng, nàng hóa ra chính là nữ tử gảy đàn khi nãy.
Nhất Tiếu bước tới bàn, chống cằm ngồi xuống, uể oải nói: "Tuyết Ảnh, sắp đến Tết Trung Nguyên rồi, ngươi còn không về, e rằng Lăng thúc sẽ tới đây bắt người đấy." Tuyết Ảnh dập tắt đóm lửa, ngồi xuống bên cạnh nàng: "Theo ta về đi, được không? Nếu ta về một mình, ta sợ cha sẽ không cho ta ra ngoài nữa."
Nhất Tiếu khẽ cười: "Đừng giả vờ đáng thương như thế, chỉ cần ngươi kề cây kéo lên cổ, nhà họ Lăng ai dám mở miệng nói không?" Tuyết Ảnh lập tức dựng ngược mày liễu, siết chặt tay đấm nàng: "Ngươi cứ lôi chuyện cũ ra mà chọc ta, có ngày ta nổi giận, về rồi sẽ không đến đây nữa!"
Nhất Tiếu giả vờ kinh hãi né tránh, nén giọng bắt chước điệu đào hát trên sân khấu, kéo dài tiếng khóc giả: "Tướng công, người thật nhẫn tâm!" Tuyết Ảnh rốt cuộc không nén nổi, bật cười thành tiếng: "Đúng là tên vô lại hạng nhất!"
Cười chán chê, nụ cười trên mặt Nhất Tiếu dần tắt, nàng hạ giọng: "Ta biết ngươi lo lắng... Ngươi mau về đi, ta sẽ không sao đâu." Tuyết Ảnh "xì" một tiếng: "Ngươi đừng dối ta, đã trốn bấy nhiêu năm như thế, bỗng dưng bị bọn họ phát hiện ở đây. Bọn họ không dốc hết cách mà bắt ngươi về mới là chuyện lạ!"
Nhất Tiếu lặng im, thật lâu sau mới cất tiếng: "Ta định đến Lộc thành." Tuyết Ảnh kinh hãi bật dậy: "Ngươi điên rồi sao? Lẽ nào ngươi định tự mình nộp mạng... Ngươi còn muốn nhảy vách đá thêm một lần nữa à?"
Nhất Tiếu khẽ lắc đầu: "Có những chuyện nếu không nói rành rẽ trước mặt, khối u trong lòng ta vĩnh viễn chẳng thể nhổ bỏ. Trốn, cuối cùng vẫn không phải là cách."
Tuyết Ảnh nhìn nàng hồi lâu, thở dài một tiếng rồi đứng dậy. Nhất Tiếu níu tay áo nàng, ngẩng đầu hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?" Tuyết Ảnh cứ vậy đi thẳng ra ngoài và đáp: "Cây cung bạc của ngươi lâu không dùng tới, chắc giờ đã rỉ sét rồi, ta đi lau giúp ngươi."