Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Thần, lĩnh chỉ tạ ơn." Bên này đang ồn ào, bên kia Hạ Tĩnh Thạch đã nghiêm chỉnh dập đầu.

"Điện hạ!" Giữa tiếng kinh hô của Nhất Tiếu, hắn thản nhiên mỉm cười với viên quan truyền chỉ: "Bản vương trị thuộc hạ không nghiêm, khiến thánh sứ chê cười rồi." Ánh mắt chuyển sang Nhất Tiếu đã trở nên nghiêm khắc: "Phó Đô úy hỗn láo với thánh sứ, phạt ba mươi quân côn!"

"Điện hạ..." Ninh Phi giật mình kêu lên: "Nhất Tiếu từ nhỏ đã quen ăn nói không kiêng nể, xin Điện hạ niệm tình nàng là nữ tử, miễn cho trận đòn này đi ạ!" Hạ Tĩnh Thạch còn chưa mở miệng, Nhất Tiếu đã cười lạnh đáp lại: "Cầu xin cái gì mà cầu xin, là ta không biết điều, suýt nữa làm hỏng chuyện tốt của Điện hạ..."

"Tăng lên năm mươi." Hạ Tĩnh Thạch nheo mắt đầy khó chịu, lạnh lùng nhìn về phía Ninh Phi và Tiêu Vị Nhiên đang toan mở miệng: "Kẻ nào dám cầu xin cho nàng thêm một câu, phạt bảy mươi quân côn!"

Quân sĩ bên cạnh đã do dự tiến lên: "Phó... Phó Đô úy..." Phó Nhất Tiếu quay đầu gắt: "Phó phó cái gì, không phải chỉ là năm mươi quân côn sao, lắp bắp cái gì? Hôm nay ta mà kêu đau một tiếng, ba chữ Phó Nhất Tiếu này từ nay viết ngược lại!"

Quát xong, nàng trừng mắt liếc Hạ Tĩnh Thạch một cái rồi sải bước đi về phía pháp trường.

Hạ Tĩnh Thạch vẫn thản nhiên xoay người, mỉm cười với viên quan truyền chỉ còn đang ngẩn ngơ: "Bản vương còn có chút quân vụ cần xử trí, không tiễn.” “Người đâu, dẫn thánh sứ đến thiên điện nghỉ ngơi." Nói đoạn, hắn bỏ lại Ninh Phi và Tiêu Vị Nhiên đang sốt ruột trừng mắt nhìn mà đi về phía hậu điện.

Ninh Phi dậm chân nói: "Nhất Tiếu từ nhỏ đã vậy, lúc bướng bỉnh lên thì tức chết người ta, Điện hạ lại còn cố chấp với nàng... Năm mươi quân côn này đánh xuống, thân thể bằng sắt cũng phải mười ngày nửa tháng mới xuống giường được. Nhất Tiếu làm sao chịu nổi?" Tiêu Vị Nhiên trầm ngâm một lát: "Hay chúng ta cùng qua đó xin tha cho Nhất Tiếu?"

Ninh Phi kinh hãi, vội giữ chặt Tiêu Vị Nhiên: "Ngươi điên à, thế này là hại chết Nhất Tiếu đó! Ngươi không nghe Điện hạ nói sao, ai cầu tình nữa sẽ tăng lên bảy mươi!" Tiêu Vị Nhiên trừng mắt: "Ngươi mới điên, lời vừa rồi của Điện hạ là nói cho tên quan truyền chỉ kia nghe. Bằng không, nếu tên quan đó làm căng lên, tội kháng chỉ và tội coi thường thánh sứ, Nhất Tiếu gánh nổi tội nào?" Nói rồi, hắn giật tay Ninh Phi ra, đuổi theo hướng Hạ Tĩnh Thạch vừa đi.

Nhất Tiếu cắn chặt đốt tay, gồng mình chịu đau, không ngừng tự nhủ lòng tuyệt đối không được rơi lệ.

Từ nhỏ đến lớn, đâu có ai trách phạt nàng như vậy, huống chi còn ở trước mặt bao nhiêu người, mà nỗi đau trong lòng còn hơn cả nỗi đau trên thân xác.

Điện hạ vậy mà lại sắp thành thân, cưới một nữ nhân chưa từng gặp mặt. Nữ nhân đó chưa từng ra trận vì Điện hạ giết người, chưa từng thức đêm cùng người, chưa từng băng bó vết thương cho người...

Có lẽ nữ nhân đó ngoài thân thế hiển hách ra thì chẳng còn gì đáng kể.

“Mười lăm, mười sáu, mười bảy...” Viên giáo quan hành hình đếm đều từng gậy.

Mười bảy, nàng đã mười bảy tuổi rồi. Nữ tử cùng tuổi trong tộc lúc này đã làm mẹ, tệ nhất thì cũng có một vị phu quân tương kính như tân, còn nàng thì sao? Vì để được ở bên cạnh hắn, cả ngày lăn lộn sau lưng một đám đàn ông thô kệch, cùng họ uống rượu bát lớn, ăn thịt miếng to, gần như quên mất mình vẫn là thân nữ nhi!

Bỗng nhiên trượng không giáng xuống nữa, trước mặt xuất hiện một đôi hài gấm màu xanh biếc.

Nàng ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt tựa cười tựa không của Hạ Tĩnh Thạch: “Thế nào, đã biết lỗi chưa?” Nhất Tiếu ngẩng gương mặt quật cường lên: “Thuộc hạ, chữ gì cũng biết đọc, chỉ không biết hai chữ đó phát âm thế nào thôi, Điện hạ!” Nàng cố ý nhấn mạnh những chữ đầu, cười lạnh, tưởng hắn sẽ nổi giận, lại nghe hắn cười khẽ: “Đúng là một nha đầu miệng lưỡi cứng rắn. Thôi được, nể tình công lao của ngươi bấy lâu nay, số trượng còn lại miễn cho ngươi.” Tiếng nói vừa dứt, Nhất Tiếu đã bị Ninh Phi xốc từ trên ghế dài dậy, động đến vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt. Tiêu Vị Nhiên ở sau lưng bất đắc dĩ nhắc: “Nhẹ tay một chút... Ngươi thật sự coi Nhất Tiếu là sắt đúc đấy à.”

Phó Nhất Tiếu nằm sấp trên giường để thị nữ bôi thuốc, miệng vẫn không ngừng rên rỉ: “Ôi! Nhẹ tay một chút...” đến lúc xong xuôi thì cả người bôi thuốc và người nằm trên giường đều mồ hôi đầm đìa. Thị nữ kéo chăn gấm cẩn thận đắp cho nàng, hành lễ một cái rồi nhanh chóng khép cửa lui ra.

Đang nằm sấp mơ màng, Phó Nhất Tiếu nghe tiếng cửa, nàng không quay đầu lại mà lẩm bẩm: “Không đắp chăn có được không, chăn này nặng như sắt, đè lên vết thương của ta đau quá!”

Lặng đi một thoáng, sau lưng truyền đến giọng Hạ Tĩnh Thạch: “Bổn vương còn tưởng Nhất Tiếu không biết đau.”

“Á...” Phó Nhất Tiếu giật mình bật dậy, rồi lại kêu một tiếng thảm thiết mà nằm xuống, hằn học nói: “Điện hạ đến xem trò cười của ta sao?”