Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trong lúc lời qua tiếng lại, Phó Nhất Tiếu đã thu dọn xong xuôi, giật cây ngân cung treo trên tường đeo lên lưng, ngoảnh lại đã là dáng vẻ cười hì hì thường ngày: “Thôi được, từ nay khỏi phải ngày nào cũng ngửi mùi mồ hôi của đám đàn ông thô kệch các ngươi nữa.” Nàng sải bước đến cạnh hai người, nện vào ngực mỗi người một cú: “Đừng xị mặt như vậy nữa. Khi nào các ngươi nghỉ phép về nhà, chẳng phải vẫn gặp ta sao. Ta còn chưa uống rượu mừng của các ngươi, đừng để ta đợi lâu quá nhé!” Nói rồi nàng tiêu sái vẫy tay, xoay gót đi ra ngoài.
Bốn tháng sau.
Trên con đường núi quanh co, ba trăm cấm vệ mặc giáp đen hộ tống một cỗ xe ngựa cao lớn chậm rãi tiến về phía trước. Lá cờ lớn dẫn đầu đội ngũ thêu chữ Hạ bằng chỉ vàng, chính là đoàn người của Cẩm Tú vương triều lên đường đến Túc Sa quốc đón dâu.
Trong không gian rộng rãi ngăn bởi rèm che, Hạ Tĩnh Thạch khép hờ mắt tựa vào đệm, tay vẫn giữ một cuộn sách đọc dở.
Ninh Phi thúc ngựa từ đầu đội hình quay về: “Điện hạ, qua hẻm núi phía trước là sắp đến biên giới Túc Sa quốc. Binh mã đưa dâu của Túc Sa quốc hẳn đã chờ sẵn nơi biên cảnh.” Hạ Tĩnh Thạch không mở mắt, khẽ “ừm” một tiếng. Ninh Phi cáo lui, trở lại vị trí.
Trước kia hành quân, luôn là Phó Nhất Tiếu làm tiền tiêu, Tiêu Vị Nhiên theo trung quân, Ninh Phi bọc hậu. Từ khi Phó Nhất Tiếu giận dỗi cáo quan, chức đô úy còn trống hắn cũng không đề bạt người thay. Cuyến này đành điều Ninh Phi ra làm tiền tiêu, còn lại giao hết cho Tiêu Vị Nhiên.
Nghĩ đến Nhất Tiếu, Hạ Tĩnh Thạch khẽ nhíu mày. Có lẽ hôm ấy hắn nói lời quá nặng. Khi nàng vừa lành vết thương, chạy đến nói muốn cáo quan về nhà, hắn tưởng nàng chỉ hờn dỗi nên thuận miệng phê chuẩn, ai ngờ hôm sau nàng thực sự giao lại ấn tín cùng quan phục, rời khỏi Lộc thành.
Ngày nàng đi, hắn đứng trên thành lầu dõi theo. Nếu nàng quay đầu, hắn ắt sẽ lập tức hạ lệnh đuổi theo bắt nàng về. Không ngờ cô nương quật cường ấy, trước sau chẳng hề ngoái nhìn về phía Lộc thành thêm một lần nào nữa.
Nhất Tiếu cũng như Ninh Phi, Tiêu Vị Nhiên, có thể trở thành thuộc hạ trung thành tận tụy, có thể hóa thành đồng đội vào sinh ra tử, thậm chí là bằng hữu đủ sức giao phó tính mạng. Nhưng chỉ cần ép thêm một chữ “yêu” vào mối quan hệ ấy, bảo hắn làm sao mà tiếp nhận nổi.
Tình yêu là một con yêu ma khoác áo choàng hoa lệ, mượn vẻ ngoài xinh đẹp để che đậy sự xấu xa của nó. Khi nó chầm chậm tiến về phía ngươi, cả con người ngươi sẽ bị nó mê hoặc, thậm chí còn nóng lòng vươn tay đón lấy. Nhưng một khi nó đã đánh cắp trái tim ngươi, nó liền lộ ra chân diện, mặc kệ ngươi đau lòng, mặc kệ ngươi van xin, rồi từng bước rời xa ngươi. Thay vì bị tổn thương thêm lần nữa, chi bằng thuận theo sắp đặt của Thánh Đế, cưới Hí Dương công chúa của Túc Sa quốc, đổi lấy thái bình lâu dài cho hai nước.
Một tiếng huýt sáo chói lói xé toạc không trung. Hạ Tĩnh Thạch bừng tỉnh, nhanh như chớp vén phăng tấm rèm đang rủ.
Một vị kiêu kỵ đô úy phi ngựa tới: “Điện hạ, phía trước gặp mai phục, chưa rõ số lượng đối phương...”Lời còn dang dở, một mũi tên lông vũ “vút” qua, xuyên phập bả vai hắn , lực xung kích dữ dội hất văng thân thể xuống đường núi. Ngựa hoảng loạn, hí một tiếng thảm thiết, điên cuồng kéo dây cương lùi về phía sau.
Ánh mắt rơi xuống đuôi tên lộ ra sau lưng viên tướng, đồng tử Hạ Tĩnh Thạch chợt siết lại, ngẩng lên đón mũi tên đang xé gió lao tới.
Giữa cuồng phong, mái tóc đen của Phó Nhất Tiếu tung bay, nàng nhìn hắn kiên định, bàn tay mảnh dẻ nắm cây ngân cung hắn quá đỗi quen thuộc, trên cung không gài tên, dây cung còn đang rung ong ong.
Hắn bật ra khỏi xe ngựa, nghiến chặt răng, quát với cấm vệ đang chắn trước mặt: “Đem cung tên tới đây!” Một cây cung mạnh lập tức được truyền đến tay Hạ Tĩnh Thạch. Hắn trấn tĩnh lắp mũi tên sắt, nhắm thẳng bóng hình mảnh mai trên sườn vách, quát: “Còn không hạ cung xuống!”
Ninh Phi và Tiêu Vị Nhiên cũng đã áp đến. Vừa trông cảnh này, Tiêu Vị Nhiên vội sải mấy bước, khéo léo che đi cây cung đã giương thành vầng trăng tròn: “Nhất Tiếu! Đừng hồ đồ, xuống đây xin Điện hạ tha tội!” Nàng lại rạng rỡ mỉm cười, rút một mũi tên trong hộp lắp lên cung, kéo căng dây: “Dù sao cũng là một cái chết. Hôm nay các ngươi muốn tới Túc Sa quốc, thì cứ bước qua xác ta mà đi!”
Ninh Phi lạnh toát sống lưng: “Nhất Tiếu, ngươi điên rồi!” hắn vừa lao lên một bước thì “ong” dây cung bật mạnh. Giữa tiếng hô hoán của binh sĩ, mũi tên của Phó Nhất Tiếu cắm phập xuống đất cách mũi chân hắn một tấc, đuôi tên còn run nhẹ. Nhìn lại Phó Nhất Tiếu, nét mặt nàng lạnh băng, đưa thêm một mũi tên lên cung.
Sắc mặt Tiêu Vị Nhiên tái bạch, còn đang định nói thì Hạ Tĩnh Thạch đã bước ra từ sau lưng hắn.
“Điện hạ!” Giữa tiếng kinh hô của Ninh Phi, ngón tay đang căng dây của Hạ Tĩnh Thạch bỗng buông lỏng, mũi tên sắt gào rít xé gió, trong chớp mắt xuyên qua bả vai Phó Nhất Tiếu. Nàng loạng choạng, ngã ngồi xuống đất.