Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đầu giờ Thân, khoảng hơn ba giờ chiều.
Trần Sơ ra khỏi nhà họ Triệu, đi về phía tây.
Theo lời Triệu Miêu Nhi, mấy hôm trước nàng đã nhặt được y trên con đường núi ở núi Thê Phụng phía tây. Sau khi Trần Sơ hồi phục khả năng đi lại, việc đầu tiên y muốn làm là đến đó tìm vài thứ.
Triệu Miêu Nhi đứng trong sân, vẻ mặt đăm chiêu.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ.” Triệu Hổ Đầu chạy tới bằng đôi chân ngắn cũn, cẩn thận lấy ra một vật từ chiếc túi thơm cũ.
“Tỷ tỷ, cho tỷ này.” Hổ Đầu xòe nắm tay đang nắm chặt, trong lòng bàn tay là một viên kẹo nhỏ màu đỏ lấp lánh, sáng trong.
“Đây là gì? Lấy ở đâu ra vậy?” Miêu Nhi không khỏi tò mò.
“Đây là kẹo dưa hấu, ngon lắm.” Hổ Đầu quay mặt nhìn, chỉ vào bóng lưng ngày càng xa của Trần Sơ, nói: “Là hắn cho. Cho muội hai viên, muội lén giữ lại một viên cho tỷ.”
Hai chị em đang nói chuyện, ngoài hàng rào thấp của sân có một đám trẻ con tám, chín tuổi đi qua.
Mấy đứa trẻ thấy hai chị em Miêu Nhi, cười hi hi ha ha nhặt những cục đất trên mặt đất ném vào trong sân.
“Đồ giày rách~” (Người đàn bà dâm đãng)
“Triệu Hổ Đầu mẹ ngươi là đồ giày rách, sau này ngươi cũng là đồ giày rách… ha ha ha.”
Miêu Nhi nghiêng người che cho muội muội, mặc cho những cục đất ném vào tấm lưng mỏng manh, rồi ôm muội muội định vào nhà.
Hổ Đầu rúc vào lòng tỷ tỷ, dường như rất sợ hãi, cho đến khi đám trẻ con đi xa mới lẩm bẩm như bắn súng sau lưng: “Đợi lão tử lớn lên, đấm chết bọn nhãi ranh các ngươi…”
Vào trong nhà, đóng cửa lại.
Triệu quả phụ từ phòng trong đi ra, qua khe cửa nhìn vào phòng củi trong sân: “Tiểu lang quân đó ra ngoài rồi à?”
“Vâng, y nói đi tìm vài món đồ.” Triệu Miêu Nhi thuận miệng đáp một câu.
Triệu quả phụ lại kéo nàng ngồi xuống, vẻ mặt sốt sắng: “Miêu Nhi, tiểu lang đó lai lịch thế nào, có phải là con cháu nhà giàu không?”
Lúc đầu con gái nhặt một nam tử xa lạ về nhà, Triệu quả phụ rất phản đối.
Nhưng sau khi xem kỹ, tuy y ăn mặc kỳ lạ, nhưng vải vóc không phải gấm cũng không phải lụa, rất hiếm thấy.
Hơn nữa, sau khi lau sạch vết máu trên mặt, thiếu niên này mặt mày thanh tú, da dẻ lại mềm mại như tiểu nương tử nhà giàu.
Theo kinh nghiệm sống của Triệu quả phụ, người mặc lụa là chưa chắc đã giàu sang, nhưng thiếu niên lang da mềm tay mịn chắc chắn sinh ra trong gia đình giàu có. Vì điều đó đại diện cho việc không phải lao động kiếm sống, đại diện cho việc được nuông chiều.
Vì vậy mấy ngày nay, bà không ngăn cản con gái chăm sóc Trần Sơ.
Nhưng Triệu Miêu Nhi nghe lời mẫu thân, lại lộ ra vẻ không vui: “Y lai lịch thế nào thì có liên quan gì đến con, đến người? Đợi y dưỡng thương xong con sẽ đuổi y đi.”
“Con bé ngốc này!” Triệu quả phụ vừa nghe đã sốt ruột, nắm lấy cánh tay Miêu Nhi không ngừng lay: “Nếu y thật sự là công tử nhà giàu, con đừng có sĩ diện hão! Nhất định phải nhân cơ hội này bám lấy y, dù không làm được chính thất, làm tiểu thiếp cũng được. Tệ lắm thì làm ngoại thất cũng tốt hơn con ở đây chịu khổ!
Đây là phú quý từ trên trời rơi xuống, đáng lẽ con gái ta được hưởng! Nếu có thể cơm ngon áo đẹp, trinh tiết đáng giá cái rắm gì! Đêm nay để Hổ Đầu ngủ với ta, để y đến phòng con…”
“Mẫu thân!” Triệu Miêu Nhi nghe những lời ngày càng trắng trợn của mẫu thân thì tức đến đỏ mặt, giận dữ nói: “Xuất thân như con, nhà tử tế ai thèm ngó tới! Dù có mặt dày mày dạn bám lấy, cũng chẳng qua làm đồ chơi cho người ta vài năm!”
“…”
Triệu quả phụ bỗng nổi giận, định phát tác nhưng không biết nghĩ đến điều gì lại uể oải ngồi xuống.
Câu “xuất thân như con” mà Miêu Nhi nói, chẳng phải là nói về cái nghề vô cùng hèn hạ của Triệu quả phụ sao.
Hai mẹ con đối mặt không nói nên lời, im lặng một lúc lâu, Triệu quả phụ bỗng bật khóc nức nở.
“Cha con mất lúc Hổ Đầu còn trong tã, con cũng mới tám tuổi, ba mẹ con mình chạy nạn đến đây lại bị người ta hắt hủi khắp nơi. Nếu không phải trơ mắt nhìn hai đứa sắp chết đói, sao ta lại làm cái nghề nhục nhã tổ tiên này…”
Triệu quả phụ càng khóc càng đau, Miêu Nhi không khỏi mềm lòng: “Mẫu thân, sau này người đừng… con lớn rồi, mỗi ngày vào núi gánh thêm vài chuyến củi đến thành bán, cũng đủ cho ba mẹ con mình ăn uống.”
Triệu quả phụ mở miệng định nói gì đó, Miêu Nhi vừa nhìn đã biết mẫu thân vẫn chưa từ bỏ ý định về Trần Sơ, liền nói trước: “Người đó cũng không phải công tử nhà giàu như người nghĩ đâu…”
Đợi Miêu Nhi kể lại toàn bộ chuyện Trần Sơ đến từ Đông Thắng Thần Châu cho Triệu quả phụ, vai bà lập tức xụi xuống.
Vốn tưởng cứu được một công tử nhà giàu bị thương bất ngờ, không ngờ lại là một người chạy nạn không nhà không cửa.
Tâm trạng lên xuống thất thường khiến Triệu quả phụ vô cùng thất vọng, lại nhớ đến lời con gái vừa nói: “Xuất thân như con, nhà tử tế ai thèm ngó tới.”
Tâm trạng sa sút, Triệu quả phụ quyết định lật bài ngửa sớm…
Bà đứng dậy đi vào phòng ngủ, sau một hồi sột soạt, bà ôm một chiếc hộp gỗ đi ra trước mặt Triệu Miêu Nhi.
“Miêu Nhi, con mở ra xem đi.” Trên khuôn mặt vẫn còn nét phong vận của Triệu quả phụ lộ ra vài phần đắc ý.
“Ừm…” Miêu Nhi mở hộp ra, bị ánh sáng làm cho lóa mắt một chút.
Trong hộp ngoài mấy cây trâm bạc, vòng ngọc còn có một ít tiền đồng.
Nhìn sơ qua, ít nhất cũng phải trị giá một hai vạn đồng.