Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Hứa Thâm Thâm không biết Lệ Quân Trầm đang tìm mình khắp thế giới, một mình cô nằm trên giường bệnh suy nghĩ miên man.
Tình cảm của cô đối với Lệ Quân Trầm rất phức tạp.
Ngay từ đầu bọn họ vốn không phải quan hệ người yêu bình thường, cô cũng rõ ràng rằng chính mình không hề quá quan trọng đối với Lệ Quân Trầm.
Cho nên lúc anh nói rằng không muốn nhìn thấy cô nữa, cô lập tức mất đi sự tự tin, không còn dám đi tìm anh.
Thái độ của anh kiên quyết như vậy, có lẽ lúc nói những lời kia anh thật sự rất nghiêm túc, không phải đang nói đùa.
Cho nên cô không dám gọi điện thoại cho anh, sợ anh sẽ càng thêm chán ghét cô hơn.
“Thâm Thâm?” Tông Tranh Vanh từ bên ngoài đi vào, phát hiện cô lại đang ngẩn người.
Hứa Thâm Thâm hồi phục lại tinh thần, nhìn Tông Tranh Vanh: “Tông tiên sinh, chào buổi sáng.”
Lại qua thêm một ngày, ngày mai chính là ngày mà Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện kết hôn, cũng chính là sinh nhật Lệ Quân Trầm.
“Thứ đồ cô muốn tôi đã mua được rồi.” Trong tay Tông Tranh Vanh đang xách mấy chiếc túi, anh ta đặt chúng lên trên chiếc ghế sofa, thở dài: “Mệt chết tôi rồi.”
Hứa Thâm Thâm đã tốt hơn nhiều rồi, cô có thể xuống giường đi lại được, cô kiểm tra lại một lượt những món đồ mình cần, sau đó cười hì hì, nói với Tông Tranh Vanh: “Cảm ơn anh, Tông tiên sinh.”
“Này, tôi đã làm nhiều thứ cho cô như vậy, cho dù hai ta không có khả năng ở bên nhau thì có phải là cô cũng nên lễ phép gọi cả tên tôi ra không?” Tông Tranh Vanh cực kỳ bất mãn hỏi.
“Vậy tôi gọi anh là gì?” Hứa Thâm Thâm nhú mày nhìn anh ta.
“Cô có thể gọi tôi là Tông đại ca.” Tông Tranh Vanh rất muốn nghe thấy cô gọi tên mình.
“Luôn ợ hơi?” (1) Hứa Thâm Thâm nhìn anh ta bằng ánh mắt kinh ngạc.
(1) “Tông đại ca” và “luôn ợ hơi” có cùng cách phát âm, đều là “zong da ge”
Tông Tranh Vanh tức đến mức trợn mắt liếc cô, thật đúng là không ra bài theo lẽ thường mà.
“Tôi vẫn nên gọi anh là Tông Tranh Vanh thôi.” Hứa Thâm Thâm cảm thấy cách gọi cả họ lẫn tên không quá thân mật cũng chẳng hờ hững như người xa lạ.
“Được thôi.” Tông Tranh Vanh bất đắc dĩ nhún nhún vai, anh ta cũng không thể bắt ép cô được.
Hứa Thâm Thâm cười cười, cô cầm lấy bộ lễ phục của mình lên, ra ngoài thử trang phục.
Mặc xong lễ phục, cô đứng trước gương, lúc này cô mới phát hiện ra rằng không ngờ mình lại gầy đi nhiều đến thế.
Vòng eo vốn đã rõ ràng nay lại không thể rõ ràng hơn, cái cằm thì nhọn đến mức có thể đâm người.
Sắc mặt cũng không được tốt, trắng bệch như tờ giấy, không có một chút huyết sắc nào.
Cô đứng trước gương xoay người một vòng, bộ váy tây màu xanh đậm, chiều dài chỉ tới đầu gối, để lộ ra đôi chân vừa trắng vừa mịn, phía sau váy có hai sợ dây thắt lại thành chiếc nơ hình con bướm, vô cùng gợi cảm.
Bất kể như thế nào, rõ ràng cô đã muốn mặc như vậy để tới kia, cô cũng không có thời gian đi tìm thêm một bộ váy thích hợp khác.
Cảm thấy bộ lễ phục này không có vấn đề, cô liền thay ra bỏ vào trong túi, sau đó đi ra khỏi phòng tắm.
Tông Tranh Vanh ngồi trước sofa nhìn món đồ trong túi, tò mò hỏi: “Cô nhờ tôi mua trứng gà với bơ gì gì đó, cô muốn làm bánh kem?”
“Đó cũng là sinh nhật Lệ Quân Trầm, bất kể thế nào tôi cũng muốn làm, tôi muốn tổ chức sinh nhật cho anh ấy.” Hứa Thâm Thâm rất kiên trì.
“Lỡ như anh ta không cảm kích thì sao?” Tông Tranh Vanh hi vọng cô đã chuẩn bị tốt cho tình huống xấu nhất.
Hứa Thâm Thâm cúi đầu, cười cười: “Tôi chỉ hứa sẽ làm điều tôi đã đồng ý với anh ấy, về phần anh ấy ăn hay ném đi, thì đó là chuyện của anh ấy.”
“Cô gái ngốc nghếch.” Tông Tranh Vanh thở than.
“Tôi ngốc hay không thì không biết, nhưng mà giờ tôi rất cần một chiếc lò nướng.” Hứa Thâm Thâm liếc xéo Tông Tranh Vanh.
Tông Tranh Vanh giơ hai tay đầu hàng: “Thua cô rồi, tôi sẽ lên mạng mua vậy.”
Tiếp đó, anh ta lấy điện thoại di động ra, lên mạng mua một chiếc, hai tiếng sau sẽ được giao đến tận phòng bệnh trong bệnh viện.
Ngày hôm sau.
Hứa Thâm Thâm thay xong y phục, trang điểm và đeo mấy món trang sức nhẹ nhàng, khoác thêm trên người một chiếc áo khoác nỉ màu đỏ.
Lúc Tông Tranh Vanh bước vào liền bị khí chất và vẻ xinh đẹp của cô khiến cho chấn động mất một lúc.
“Tông Tranh Vanh, bánh kem tôi để ở trong tủ lạnh, phiền anh lấy hộ tôi với.” Hứa Thâm Thâm nhẹ giọng nói.
“Hứa Thâm Thâm, cô mặc thế này đi tham gia hôn lễ, tôi đoán có lẽ tất cả đàn ông đều sẽ bị cô câu mất hồn phách rồi.” Không phải Tông Tranh Vanh nịnh cô, mà anh ta đang nói thật.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Vậy nếu như Lệ Quân Trầm không để ý đến tôi, tôi đành nhờ Tông tiên sinh chiếu cố tôi một chút, quá nhiều đàn ông vây quanh, tôi cũng rất khó xử mà.”
Tông Tranh Vanh không cười nổi: “Thâm Thâm, cô không thể khiêm tốn một chút được sao?”
“Không thể.” Hứa Thâm Thâm lắc đầu: “Khiêm tốn giúp người ta tiến bộ, khiến lòng người ta dễ chịu hơn.”
Tông Tranh Vanh thực sự bó tay luôn rồi.
Anh ta xách bánh kem, cùng Hứa Thâm Thâm đang đi đôi giày cao gót rời khỏi bệnh viện.
“Thâm Thâm, cô phải đồng ý với tôi, tham gia xong hôn lễ lập tức trở về bệnh viện!” Tông Tranh Vanh vừa lái xe vừa không yên lòng dặn dò.
Đừng nhìn cô trang điểm như thế, nhưng anh ta vẫn nhìn ra được thật ra cô không hề có chút tinh thần nào, sắc mặt tái nhợt đến mức dọa người.
Hứa Thâm Thâm hiểu rõ tình hình thân thể của mình, chỉ khẽ cười nhẹ: “Tôi biết rồi.”
Sao mà những người đàn ông mà cô gặp phải đều thích ra lệnh cho cô thế này.
Lúc bọn họ đến nhà họ Bạch thì đã hơi muộn.
Đa phần mọi người đều đã tới.
Lệ Quân Trầm và Nhiếp Tử San cũng đã đến.
Lúc hai người họ bước vào, mọi người xung quanh không khỏi xôn xao thảo luận với nhau mấy câu.
Trước kia người luôn đi cùng với Lệ Quân Trầm đều là Hứa Thâm Thâm, sao mà lần này lại đổi người rồi.
Xem ra thiên kim tiểu thư bị sa cơ thất thế Hứa Thâm Thâm vẫn không ra gì rồi.
Diệp Tiêu Nhiên không nhìn thấy Hứa Thâm Thâm, nhưng lại thấy Lệ Quân Trầm và Nhiếp Tử San đi chung với nhau, cảm thấy hơi kinh ngạc một chút.
Anh ta nghênh đón, hỏi thẳng luôn: “Thâm Thâm đâu?”
“Không biết.” Giọng Lệ Quân Trầm vừa lạnh vừa trầm.
Trong lòng Nhiếp Tử San rất đắc ý, cô ta nhẹ giọng nói: “Cô ấy và Tông Tranh Vanh ở cùng với nhau, không biết đi đến nơi nào.”
Diệp Tiêu Nhiên khẽ nhíu mày: “Không thể nào.”
Anh ta hiểu rõ Hứa Thâm Thâm, buông tha con cá lớn Lệ Quân Trầm mà không hề cắn chặt, sao lại có thể thông đồng với Tông Tranh Vanh được cơ chứ.
Trong chuyện này nhất định có vấn đề!
“Chẳng có gì là không thể, tuổi tác bọn họ tương đương, cũng được coi là trai tài gái sắc rồi.” Nhiếp Tử San khẽ cười cười, thật hi vọng hai người này sẽ mãi mãi đừng xuất hiện.
Diệp Tiêu Nhiên mím môi, tỏ vẻ nghiêm túc: “Không phải cô ấy xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Lệ Quân Trầm không đáp lại, bởi vì đến anh còn chẳng có tung tích của cô.
Cũng chính vào lúc này, mọi người đồng loạt phát ra tiếng cảm thán, chỉ thấy Hứa Thâm Thâm đang kéo cánh tay Tông Tranh Vanh, chậm rãi đi tới.
Lệ Quân Trầm nhíu chặt lông màu, cô gái này có chỗ nào xảy ra chuyện chứ, rõ ràng là sống rất tốt.
Còn chính anh đây thì ngược lại, chật vật biết bao.
Hứa Thâm Thâm nhìn thấy Nhiếp Tử San đứng bên người Lệ Quân Trầm, dường như trong lòng cô đã hiểu rõ điều gì đó.
“Muốn qua đó sao?” Tông Tranh Vanh nhíu mày hỏi.
“Không cần, tôi đến gặp Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện trước.” Hứa Thâm Thâm nghĩ, nếu như Lệ Quân Trầm đã không muốn nhìn thấy cô thì sao cô còn phải làm khó chính mình, tự rước lấy sự khó chịu.
Cho nên cô không hề đi về hướng bên đó, mà đi gặp Diệp Mạc Phàm trước.
Diệp Mạc Phàm nhìn thấy Hứa Thâm Thâm đi vào, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Anh sợ cái gì, tôi đã đồng ý với anh trai của anh rồi, tối nay tôi không phải đến tìm anh.”
Diệp Mạc Phàm tức giận đến mức khóe miệng cũng méo luôn: “Vậy đúng là phải cám ơn.”
“Đừng khách sáo.” Hứa Thâm Thâm khẽ cười nhẹ.
Tông Tranh Vanh lại cảm thấy hơi lo lắng nhìn cô, bởi vì tay cô đang run.